Lục gia nhưng là vượng tộc trăm năm ở Đề Đô, là trâm anh thế gia, muốn trà trộn vào cũng không dễ dàng như: vậy, nên vì thế năm đó Giao Nhân Tộc hợp tác với Liễu Chiêu Đệ, từ từ vươn dài cánh tay, đối với đế vương thương giới Lục Tư Tước này, Giao Nhân Tộc rất kiêng ky, không dám làm quá rõ ràng.
Hạ Tịch Quán vẫn nghĩ không ra nút giải ở đâu, nếu như có thể đột phá cái này, cô có thể tìm được Giao Nhân Tộc Công Chúa, làm cho bọn ả hiện hình rồi.
Cô cảm thấy, vị Giao Nhân Tộc Công Chúa này bây giờ.
đang ở bên người các cô.
Lục Tư Tước và Hạ Tịch Quán đều rơi vào trầm tư, lúc này bên tai truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Liễu Anh Lạc tới.
Đôi mắt u trầm của Lục Tư Tước rơi trên người Liễu Anh Lạc, trong tròng mắt có ánh sáng lưu chuyền.
“Bác Lục, dì Anh Lạc, hai người trò chuyện nhé ạ.” Hạ Tịch Quán làm bóng đèn cũng vô cùng thức thời rời đi.
Hạ Tịch Quán vừa đi, hiện trường chỉ còn sót Lục Tư Tước và Anh Lạc, Lục Tư Tước chậm rãi đưa ra bàn tay của mình, nói hai chữ: “Qua đây!”
Ông bảo bà đi qua.
Vẫn là bá đạo cường thế trước sau như một.
Liễu Anh Lạc đi tới trước mặt của ông: “Lục Tư Tước, hiện tại chân tướng rõ ràng, giữa tôi và Quan Tử Long không xảy ra gì cả…”
Lời của bà vẫn chưa nói hết, Lục Tư Tước vươn tay, trực tiếp kéo bà vào trong ngực mình.
Đột nhiên rơi xuống lồng ngực rộng rãi ấm áp của ông, Liễu Anh Lạc cứng đờ.
Lục Tư Tước dùng cánh tay rắn chắc bóp chặt thân thể mềm mại của bà, dán khuôn mặt tuần tú trong mái tóc bà, chậm rãi thấp giọng mở miệng: “Ừ, anh biết rồi, anh rất VUỤI.
Trong lòng Liễu Anh Lạc chợt mềm nhũn, mềm rối tỉnh rối mù.
Lúc đầu hai cái tay để ở trên lồng ngực ông muốn đẩy ông ra, nhưng là bây giờ đầu ngón tay co rúc, lại kéo lại tây trang trên người ông.
*Lục Tư Tước, anh sao vậy?” Liễu Anh Lạc nhẹ giọng hỏi.
“Hửm?”
“Tôi cảm thấy anh là lạ.”
Liễu Anh Lạc cũng nói không ra loại cảm giác này, bà chính là cảm thấy ông là lạ, có điểm khác thường.
Lục Tư Tước ôm bà thật chặt, chậm rãi nhắm mắt: “Anh không sao, chỉ là… có chút mệt mỏi, để cho anh ôm một chút, sẽ lập tức khỏe.”
Trong lòng Liễu Anh Lạc gợn lên vòng sóng rung động, thì ra ông cũng sẽ mệt, người đàn ông cường thế đến không ai bì nổi này, ông đột nhiên ở trước mặt bà hiện lên vài phần mỏi mệt, khiến bà không biết nên làm sao, mê man bắt an, lại có chút đau lòng.
Ông nói ông rất vui.
Bởi vì chứng cứ của Quán Quán có sức thuyết phục được sự trong sạch của bà, ông biết giữa bà và Quan Tử Long không có gì cả xảy ra, máy năm nay hỗ thẹn đè nặng ông ôm trong lòng với em gái Lục Nhân Nhân, một bên là ruột thịt, một bên là tình cảm chân thành, bao nhiêu đêm dài ông bị ép tới thở không ra hơi.
Ông thực sự rất vui mừng.
Liễu Anh Lạc buông lỏng tây trang trước ngực ông, tay dời xuống, rơi trên vòng hông to lớn của người đàn ông, sau đó chậm rãi, do dự, chạm vào.
Bà muôn ôm ông.
Năm đó biết được ông bị tâm bệnh, bà đã rất muốn rất muốn ôm ông.