Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261: Sao Bác Anh Lại Không Thích Anh



Hạ Tịch Quán bị anh nhìn chăm chú đến thon thót trong lòng, hàng mi cánh bướm mảnh mai run lên, cô mạnh dạn vươn bàn tay nhỏ bé ra và nắm lấy ngón trỏ thon dài…

Cảnh tượng này dường như quay ngược lại thời điểm mà Lục Hàn Đình lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tịch Quán cách đây 20 năm trước, khi đó Hạ Tịch Quán vẫn còn là một đứa trẻ, là bánh nếp nhỏ trắng trẻo mềm mịn, hai cô gái truyền kỳ là Liễu Anh Lạc và Lâm Thủy Dao đứng trong căn phòng ấm áp của bà đẻ, Lâm Thủy Dao xinh đẹp linh động, không nhiễm bụi trần, không biết bà đang vui vẻ nói gì, trong đôi mắt đa cảm của Liễu Anh Lạc tuyệt sắc từ tốn tràn ra ý cười.

Lục Hàn Đình đứng bên nôi, Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng bước tới xoa đầu anh: “A Đình, sau này con bé sẽ là cô dâu nhỏ của con được không?” Hạ Tịch Quán trong nôi mở đôi mắt đen to lanh lợi nhìn anh, đôi tay nhỏ bập bẹ vẫy vẫy, cô kéo ngón trỏ mảnh mai của anh.

Kéo thật chặt không chịu buông.

Hạ Tịch Quán cười toe toét, miệng vẫn chưa mọc răng, khuôn mặt đẹp trai của Lục Hàn Đình đột nhiên đỏ bừng, xoay người trở về phòng mình.

261-1.jpg
261-2.jpg


“Bốp” một tiếng, Hạ Tịch Quán hát bàn tay to không an phận của anh ra, đẩy anh ra liền muốn: “Lục tiên sinh, không cho phép làm bậy!’ Lục Hàn Đình nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô kéo cô lại, hai người lăn lộn trên giường một hồi, giường gỗ đã phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan: “Khu khụ!” Hạ Tịch Quán sững người, nhanh chóng bắt động, cô quên mắt đây là ký túc xá, hiệu quả cách âm rất kém, hàng xóm bên cạnh nhất định đã hiểu lầm gì rồi.

Trời ạt Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tịch Quán lập tức đỏ bừng, giống như con tôm luộc chín, cô xấu hỗ lấy hai bàn tay nhỏ che mặt.

Sau một hồi náo loạn như vậy, bực bội trong mắt Lục Hàn Đình đã hoàn toàn tiêu tan, tâm trạng anh thoải mái, ôm cơ thể mềm mại không xương của cô vào lòng, giơ tay gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra.

Hạ Tịch Quán dùng sức đập mạnh anh, nói nhỏ: “Đều tại anh, anh thì không làm việc ở đây, nhưng em ngắng đầu thấy cúi mặt chạm đó, sau này sao em còn mặt mũi gặp ai?” Lục Hàn Đình cong môi: “Sợ cái gì Lục phu nhân, chẳng lẽ bây giờ còn có người không biết người đàn ông trong phòng em là anh à, chúng ta ngủ cùng giường là hợp pháp.” “..” Hạ Tịch Quán không muốn nói chuyện với người đàn ông không biết xáu hổ này, cô đổi chủ đề: “Vậy thì bác anh sao vậy, sao bác ấy không thích anh?” “Một người phụ nữ như mẹ anh, bên cạnh có rất nhiều người ái mộ, trong đó bao gồm… dượng anh…” Cái gì?



Chương 262 Lục Hàn Đình Gọi Cô Là Bảo Bối

Hạ Tịch Quán hơi muốn tám chuyện: “Vậy xảy ra chuyện gì vậy ạ, chuyện bó và mẹ anh là thế nào, còn có mẹ kế Liễu Chiêu Đệ của anh nữa…” Hạ Tịch Quán cảm thấy lúc nãy anh chỉ nói sơ lược khúc đầu, căn bản chưa từng tiến vào trọng tâm, lúc này sự tò mò của cô bị anh gợi lên, lòng cồn cào.

Lục Hàn Đình lật người, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô đè lên đỉnh đầu, sau đó đi cởi cúc áo ngủ: “Hôm nay anh nói đủ rồi, Lục phu nhân, chúng ta nên tắt đèn đi ngủ. ” Hạ Tịch Quán cảm thấy cúc áo của mình đã bị cởi ra, da thịt nõn nà của cô tiếp xúc với không khí hơi lạnh, đồng tử co rút lại, cô muốn giãy ra, nhưng lại phát hiện mình bị anh giam không cách nào cử động được.

“Lục tiên sinh, ngủ thì ngủ, anh đừng có mượn chuyện ngủ làm chuyện bắt chính, anh mau buông em raI” Lục Hàn Đình hôn lên trán cô, sau đó đôi môi mỏng lướt lên đôi mắt cánh mũi, đáp xuống đôi môi mọng nước của cô: “Suyt, Lục phu nhân, đừng kêu, người bên cạnh sẽ nghe thấy đó. ” Hạ Tịch Quán sợ đến mức nín thở vì tên phúc hắc vô liêm sỉ này, cô không dám cử động, cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể trợn anh bằng một đôi mắt ngắn nước.

262-1.jpg
262-2.jpg


“Quán Quán, bên trong có gì vậy?” Song Song tò mò hỏi.

“Tôi không biết, mở ra xem thử.” Hạ Tịch Quán mở hộp quà, trong đó có một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp.

“Wow, chiếc váy này đẹp quá.” Song Song thốt lên.

Lục Nhân Nhân gửi đến một chiếc váy dài màu nude, bên trên đính vô số viên pha lê, vô cùng rực rỡ lấp lánh và đẹp đến mức khiến người xuýt xoa.

Lục Nhân Nhân sinh ra đã cao quý, gu thưởng thức của bà dĩ nhiên không tầm thường.

Có tờ giấy phía trên: “Quán Quán, tối nay hoan nghênh con đến.” Tối nay là tiệc tối, Lục Nhân Nhân đã luôn cố gắng mời cô ấy đến.

Hạ Tịch Quán suy nghĩ một lúc rồi lấy di động ra, cô gửi cho Lục Hàn Đình một tin nhắn WeChat: “Lục tiên sinh tối nay em muốn tham dự một buổi tiệc, có được không ạ? Lúc này, Lục Hàn Đình đã ra khỏi văn phòng tổng tài, chuẩn bị đi thang máy VỊP ra ngoài, anh phải tham dự tiệc tối do Lục Nhân Nhân tổ chức. Bà nội vẫn có chút hứng thú với cô gái tài năng xem mát với Lục Tử Tiễn, hận không thể lập tức để hai người chụp ảnh cưới ngay.

Lục Hàn Đình không đưa Hạ Tịch Quán đi chung, anh không muốn cô tiếp xúc với bất kỳ thành viên nào trong Lục gia, anh không hy vọng… cô biết về quá khứ không thể chịu đựng được của anh.

Khi nhận được WeChat, Lục Hàn Đình trả lời “Có thẻ, nhưng không được mang váy ngắn, giữ khoảng cách an toàn với đàn ông, còn nữa phải gửi tin nhắn cho anh trước 8 giờ tối, anh đón em về.” Hạ Tịch Quán: “Vâng ạ, cảm ơn Lục tiên sinh!” Tiệc tối được cử hành trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy ở khách sạn, Hạ Nghiên Nghiên dày công trưng diện, rất sớm đã có mặt.

Chương 263 Hiệu Trưởng Lục Là Thần Tượng Của Con

Hạ Nghiên Nghiên mặc một bộ lễ phục trang nhã đến đại sảnh, trong đại sảnh đã thấy được rất nhiều đại sư, giáo sư y khoa danh tiếng, đây là lần đầu tiên cô ta tham gia một sự kiện như vậy nên rất vui mừng và phấn khích.

Lúc này, giáo sư Tiền đi tới: “Nghiên Nghiên, con đến rồi à?” Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng bước tới và nắm lấy cánh tay của Giáo sư Tiền. “Cô ơi con đến rồi, hôm nay có nhiều giáo sư quá ạ, lúc trước con có thấy họ trên các cuộc phỏng vấn trên TV, còn tìm đọc các bài luận văn y khoa của họ nữa.” Giáo sư Tiền nói: “Nghiên Nghiên, suốt những năm qua con dày công học tập, lại vừa trở về từ Thánh Lê viện, lại không có bất kỳ mối liên hệ nào trong giới y khoa. Lần này cô đưa con đến bữa tiệc này chỉ để giới thiệu với nhiều người hơn cho con làm quen, quan trọng nhất là, con phải bái sư.” Trái tim của Hạ Nghiên Nghiên như nhảy lên. Đúng vậy, cô ta phải bái sư, mỗi một đại sư y khoa đều có riêng đoàn đội y khoa cho mình, bọn họ dấn thân vào nghiên cứu lâm sàng tân tiền nhát của ngành y, còn có mạng lưới giao thiệp rộng rãi, cô ta phải gia nhập vào trong đó.

Giáo sư Tiền nhìn xung quanh: “Viện sĩ Lý Văn Thanh của viện nghiên cứu bọn con vẫn chưa về sao?” Hạ Nghiên Nghiên lắc đầu: “Nghe nói mấy ngày nữa viện trưởng Lý sẽ trở lại.” Giáo sư Tiền có hơi tiếc: “Bây giờ giới y học viện sĩ xuất sắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lý Văn Thanh chắc chắn là một trong số họ. Hơn nữa, ông ấy còn là viện trưởng của viện nghiên cứu Xu Mật, có quan hệ rất thân thiết với Đé Đô. Mọi người ở đây cũng đều không thẻ so với viện sĩ Lý Văn Thanh, nếu con có thể bái ông ấy làm thầy, ông ấy nhất định có thể đưa con vào Đề Đô, trung tâm của giới y học. ” Tim Hạ Nghiên Nghiên đập thình thịch, lộ ra vẻ khao khát: “Cô, con muốn bái viện trưởng Lý làm thầy, cho nên mới vào Xu Mật. Bây giờ viện trưởng Lý vẫn chưa trở về, con không năm chắc phần thắng, dù sao máy năm nay viện trưởng Lý chẳng có học trò nào, yêu cầu ông ấy quá cao, đến nay vẫn chưa có ai lọt vào mắt.” Giáo sư Tiền vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hạ Nghiên Nghiên: “Đừng lo, cô với viện trưởng Lý có chút giao tình, đợi ông ấy trở về, cô sẽ giúp con thuyết phục.” “Thật sao? Cô đối với con tốt quá!” Hạ Nghiên Nghiên nở nụ cười ngọt ngào.

Lúc này Lục Nhân Nhân bước ra sảnh, tối nay bà mặc một chiếc váy dài màu đen, toàn thân tỏa ra khí chất ưu nhã trưởng thành lại xinh đẹp, bà cầm ly rượu đi qua lại giữa sảnh, rất có phong độ trang nghiêm của chủ bữa tiệc.

Hạ Nghiên Nghiên nhìn thoáng qua Lục Nhân Nhân, cô ta rất ngưỡng mộ hiệu trưởng, hy vọng sau này mình cũng có thể trở thành một người giống như hiệu trưởng.

“Cô ơi, chúng ta đi gặp hiệu trưởng đi ạ.” “Được.” Giáo sư Tiền dẫn Hạ Nghiên Nghiên tới trước mặt Lục Nhân Nhân: “Hiệu trưởng, đây là học sinh mà tôi nhận Hạ Nghiên Nghiên. Tôi nhớ Nghiên Nghiên cũng là thông qua tay cô mà vào trường.” Ánh mắt của Lục Nhân Nhân rơi vào Hạ Nghiên Nghiên, bà nhớ ra rồi, cách đây vài năm Lục Hàn Đình đã đích thân gọi điện cho bà, đề cử một người vào Thánh Lê viện.

Mối quan hệ giữa bà và Lục Hàn Đình vẫn luôn rất lạnh nhạt, Lục Hàn Đình khi ấy có thể vì một cô gái gọi cho bà, làm bà rất ngạc nhiên, vì thế đương nhiên cũng đồng ý, cô gái này chính là Hạ Nghiên Nghiên trước mặt bà.

Nhưng lúc đó bà hỏi Lục Hàn Đình có quan hệ gì với cô gái này, Lục Hàn Đình chỉ nói rằng anh muốn báo đáp lòng tốt.

Hạ Nghiên Nghiên không quá nổi bật ở nơi quy tụ những thiên tài như Thánh Lê viện, cho nên ánh mắt của Lục Nhân Nhân không dừng lại ở Hạ Nghiên Nghiên, từ từ cũng quên mắt.

Nhìn thấy Lục Nhân Nhân đang nhìn mình, Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng nở một nụ cười hoàn mỹ: “Hiệu trưởng, xin chào, con vẫn luôn rất hâm mộ cô, cô là thần tượng của con đấy ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK