Hiện tại sức khỏe anh dần sa sút, cho nên anh rất sợ, vừa rồi lúc đôi mặt bố mẹ và anh cả cô, anh không có tự tin như vậy, người khác dốc lòng che chở đóa hồng kiều diễm, anh không có bắt luận từ cách và sức mạnh gì.
Anh luôn hy vọng cô có thể cam tâm tình nguyện ở bên anh, không có chút miễn cưỡng nào.
Những lời này anh không có cách nào nói với cô, cũng không biết nên nói như thế nào.
Lục Họa ngắng khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt tỏa sảng nhìn anh: “Thượng Quan Mặc, em mang về một vật, anh đoán là cái gì?”
“Mẹ tặng quà cho em?”
“Không phải.”
“Vậy là bố em tặng?”
“Cũng không phải.”
“Chẳng lẽ anh cả em tặng! Anh có hiệu tình cảm hai anh em các em tốt, thế nhưng em đã lớn như vậy, không thể quá mức thân mật với anh trai.”
Thượng Quan Mặc hơi ghen ty.
Trong lòng Lục Họa ngọt ngào: “Đều không phải, tèn ten, anh xem đây là cái gì?”
Lục Họa giơ một vật trong bàn tay nhỏ lên.
Thượng Quan Mặc vừa nhìn, là… số hộ khẩu.
Lục Họa mang số hộ khẩu vè.
“Đậy là số hộ khẩu của em, có sổ hộ khẩu chúng ta có thể đăng ký kết hôn rôi, Thượng Quan Mặc,” Lục Họa nhón chân lên ôm cổ anh: “Em và La Sâm không có lĩnh chứng, cuộc hôn nhân kia từ đầu đến cuối đều là giả, diễn kịch mà thôi. Cho nên hiện tại anh cưới em đi!”
Cả người Thượng Quan Mặc đều cứng lại rôi.
Anh nhìn sổ hộ khẩu trong tay Lục Họa, đây thật sự là số hộ khẩu, cô mang số hộ khẩu về.
Cô đang nói cái gì?
Cô ôm cổ anh nói với anh Thượng Quan Mặc, ngươi cưới ta đi.
Thượng Quan Mặc cảm tháy tất cả đều th đang năm mơ, không chân thật như vậy, anh không dám động đậy không dám nói chuyện, bởi vì anh sợ mình khẽ động giâc mộng này liền tan, anh sẽ tỉnh lại.
“Thượng Quan Mặc, tại sao anh không nói gì, anh không muốn kết hôn với em sao?” Lục Họa ngẹo đầu nhỏ hỏi anh.
“Tuy là em có chút tùy hứng có chút khó chiều, có lúc còn có hơi ngốc, nhưng Lục Họa em năm nay 23 tuổi, cở thê khỏe mạnh, gia thế trong sạch, tinh thông cầm kỳ thư họa. Trước anh, em không có bắt kỳ hôn ước nào, sau anh, cũng sẽ không có bắt cứ ai khác. Em hoàn toàn thuộc vệ anh, toàn tâm toàn ý yêu anh, sau khi kết hôn em nhất định sẽ nỗ lực làm tốt bổn ,phận người vợ, để anh mỗi ngày sông trong, hạnh phúc, em là một đối tượng kết hôn vô cùng thích hợp, cho nên Thượng Quan Mặc, anh suy tính một chút, cưới em đi, em muốn gả cho anh!”
Đúng vậy, không phải ngày mai, không n một ngày nào đó xa xôi, mà ngay lúc này, ngay tại khoảnh khắc này, em muốn gả cho anh.
Thượng Quan Mặc nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, hiện tại trong đôi mắt đẹp trong vắt ấy, mỗi một phản xuân thủy nhộn nhạo đều là tình yêu nóng bỏng dành cho anh, từ 18 tuổi đi tới hiện tại, cô từng bước một đi tới bên cạnh anh, đi vào sinh mệnh anh.