Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng, tàn nhãn cười nói: “Tôi có thể cho cô lên giường, cũng có thể cùng người phụ nữ.
khác lên giường, tôi muốn cô tốt nhất nghe một chút tôi làm sao sủng hạnh người phụ nữ khác!”
Tay chân Hạ Tịch Quán lạnh băng không một chút nhiệt độ, mắt vài giây cô mới phản ứng được, quả nhiên, cô đã đoán đúng: “Lục Hàn Đình, tôi không muốn, có phải anh biến thái rồi không, thả tôi ra ngoài, tôi không thích nghe!”
Biến thái?
Có thể anh chính là vậy! Nhưng, đây hết thảy đều do cô bức.
Lục Hàn Đình không để ý đến Hạ Tịch Quán bên trong, đôi mắt sâu thẳm kia nhàn nhạt nhìn về phía San San, anh trầm giọng mở miệng nói: “Qua đây.”
San San đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người, cô ta có điểm mông lung, nhưng thấy Lục Hàn Đình bảo lại gần, cô ta nhanh chóng nhào qua, hai tay ôm lấy Lục Hàn Đình, trực tiếp hôn lên môi Lục Hàn Đình: “Lục tổng…”
Lục Hàn Đình nhanh chóng ngửi được mùi nước hoa trên người San San, anh chán ghét lui về phía sau tránh khỏi nụ hôn của San San.
San San không hôn đến, có chút nghỉ hoặc: “Lục tổng…”
Lục Hàn Đình vươn bàn tay to bắt cổ tay nhỏ bé của cô ta, nhẹ nhàng vung, San San liền trực tiếp va vào trên vách tường.
Trong tầm mắt tối sầm, thân thể đồ sộ kiện to lớn người đàn ông ép tới gần, đứng ở trước mặt cô ta, che phủ đi tất cả.
Tim San San nhanh chóng đập rộn lên, gục ngã trong mị lực mạnh mẽ của người đàn ông, cô ta nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, cho dù ngủ free cùng anh, cô ta cũng cam tâm tình nguyện.
Ngủ với loại đàn ông cực phẩm này, không phải anh ngủ cô ta, mà là cô ta ngủ anh!
“Lục tổng…” San San lần nữa nhắm môi lên mặt Lục Hàn Đình.
Chậc…
Lục Hàn Đình nhẹ nhàng chép miệng, nghiêng đầu tránh được, vẻ mặt tuyệt đối không chịu đựng được.
Lòng bàn tay chống đỡ cái trán của phụ nữ, anh lần nữa đẩy cô ta về trên vách tường, cách anh rất xa.
Không hôn đến, còn bị đẩy ra xa, San San thật sự rất bối rối, không phải nói là muốn cùng nhau làm chuyện xấu hỗ ư, muốn cùng nhau happy một chút ư?
San San nhìn người đàn ông: “Lục tổng, làm sao vậy?”
Lục Hàn Đình không đáp, hờ hững nhìn cô ta, mở miệng hỏi: “Biết rên không?”
Biết rên không?
San San sửng sốt, nghe không hiểu: “Cái gì cơ2”
Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng, có chút tiếc nuối nói: “Không biết rên à, vậy giá trị duy nhất của cô cũng không có, dẫu sao thì… đàn bà biết rên nhiều lắm.”
Trong phòng thay quần áo.
Tiếng rên của San San nhanh chóng truyền vào trong lỗ tai Hạ Tịch Quán, cắn chặt răng lên môi dưới, Hạ Tịch Quán dùng sức gõ cửa: “Lục Hàn Đình, tên khốn nạn, anh mau thả tôi ra ngoài!”
Không muốn!
Cô không muốn đợi ở đây!
Anh nhốt cô ở chỗ này, nghe tiếng kêu rên của anh và người phụ nữ khác.
Tàn nhẫn biết bao.
Hạ Tịch Quán cảm giác trái tim mình nứt toạc thành hai nửa, cô như phát điên đập cửa rằm rằm, gõ đến hai tay sưng đỏ, tiếng kêu rên phía ngoài dai dẳng truyền đến, San San như tìm được cảm giác, càng rên càng quyến rũ, Hạ Tịch Quán chỉ đau thầu tim gan.
Lục Hàn Đình, không muốn.
Theo tiếng nỉ non “không muốn” này của cô ta, thân thể mềm mại trượt dài xuống, ngôi liệt trên thảm, hai chân nhỏ co rúc, cô ôm lấy chính mình.
Hai tay nhỏ bé che lỗ tai của mình, cô không muốn nghe, hiện tại mỗi phút mỗi giây đối với cô đều là giày vò.
Thật đau khổ.
Tim cô đau quá.
Ba năm nay, thời khắc gian nan nhất cô cũng chưa từng có cảm giác như vậy, cô đau đến chét lặng, thể như thực sự đã chết đi.
Chương 1016: Dù Là Ai Đều Là Kẻ Thứ Ba
Một tiếng sau.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng thay đồ được mở ra từ bên ngoài, một tia sáng xuyên vào, Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng ở cạnh cửa, nhìn cục nhỏ co rúc trong góc.
Hạ Tịch Quán khẽ động, bàn tay vịn tường vách tường đứng lên, trên mặt của cô khô khốc, cũng không có nước mắt.
Cô ngắng đầu, nhìn anh, bình tĩnh hỏi một câu: “Anh, xong chưa?”
Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mát: “Lần này xong rồi, chúng ta còn có lần tiếp theo, néu như Hạ tiểu thư có hứng thú, có thể ở lại đây tiếp.”
Hạ Tịch vị vách tường, chậm rãi đi ra ngoài: “Không cần, tôi dẫn bạn tôi đi trước.”
Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, mới đến trong phòng, cô liền thấy trên thảm lông mềm mại vứt đầy quần áo, của đàn ông hay phụ nữ đều có, giường lớn rất là bừa bộn, vừa nhìn liền biết là chiến trường sau khi kích tình.
San San đã ở đó, cô ta đang mặc quần áo, ngón tay đang ôm lấy đai đeo váy ngủ, mồ hôi đầm đìa cả người, ban nãy ắt hẳn đã rất mệt mỏi.
Lúc này nghe được tiếng bước chân, San San quay đầu, liếc Hạ Tịch Quán.
Ánh mắt San San rất kì lạ, đã không còn vẻ vênh váo ban đầu mà như là rất mệt mỏi.
Hạ Tịch Quán không có hứng thú ở đây tham quan chiến trường hoc tập, cô mở cửa phòng, rời đi.
Cô đi rồi.
San San nhìn về phía Lục Hàn Đình, cô ta thật sự mệt mỏi, có thể không mệt à? Ban nãy cô ta kêu gào một giờ, giọng cũng khô khóc.
“Lục tổng, đêm nay…” San San xem như đã thấy rõ rồi, hết thảy đều là giả, tân sủng là giả, ngượng ngùng là giả, tất cả đều đề diễn cho Hạ Tịch Quán kia xem.
Bái Hạ Tịch Quán ban tặng, cô ta thành công lăn đến danh hiệu tiền nhậm của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình vẫn nhìn thân ảnh nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán, mãi đến bóng người ấy biến mắt trong tầm mắt, anh mím đôi môi mỏng, sau đó ánh mắt âm trầm liếc San San: “Chuyện đêm nay tôi không hy vọng người thứ ba biết, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi! Hiểu rồi!” San San liên tục gật đầu.
“Cút!” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bức ra chữ tuyệt tình.
San San không dám dừng, cô ta nhanh chóng quần áo của mình, chạy không quay đầu lại.
San San đã sáng mắt, lúc Lục Hàn Đình nhót Hạ Tịch Quán trong phòng thay quần áo, sau đó để cô ta giả vờ rên la, Lục Hàn Đình hệt như một tên bệnh hoạn.
Nhưng, mặc kệ anh có phải một kẻ điên hay không, đó cũng là thế giới giữa anh và Hạ Tịch Quán, tất cả yêu hận tình thù ở trong đó cô ta không chen lọt.
Lục Thần Dịch đeo balo nho nhỏ, gật đầu.
Lúc này cô giáo Trần chạy ra, dắt tay Lục Thần Dịch: “Lục tổng, Tiểu Dịch Dịch ở trường chúng tôi thì anh cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt.”
*Được, cô giáo Trần, cô có thể liên lạc với tôi về tình huống của Lục Thần Dịch bắt cứ lúc nào.”
“Được, Tiểu Dịch Dịch, tạm biệt bố đi nào.” Cô giáo Trần Tương Lục Thần Dịch mang về lớp.
Trong lớp, mấy bạn nhỏ đều vây quanh Lục Thần Dịch, “Oa, cậu tên là gì a, cậu đẹp quá đi, đẹp hơn cả con gái nưa.
“Ngu ngốc, cậu ấy là con trai, phải nói là đẹp trai, đẹp trai chết người đẹp trai chết người.”
“Chúng ta làm bạn nha! Tớ tên là Cầu Đản.”
Lục Thần Dịch thừa kế toàn bộ gen tốt của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, vốn là phấn điêu ngọc trác, hôm nay cậu chàng mặc áo sơ mi trắng, quần yếm ô vuông, thắt nơ, vóc người Inho nhỏ giơ tay nhấc chân toát ra khí chất thân sĩ quý tộ, các bạn nhỏ đều tranh giành muốn làm bạn với cậu.
Thế nhưng Lục Thần Dịch ngồi trên ghế nhỏ của mình, không thấy hứng thú với mấy bạn nhỏ này, vẻ mặt cậu chàng rất lạnh nhạt.
Bên ngoài phòng học, cô giáo Trần dẫn một thân ảnh mềm mại đi qua: “Cô giáo Hạ, đây chính là lớp của cô này, máy đứa trẻ này đều là thiên sứ nhỏ dễ thương, chúng ta cần càng thêm yêu thương, kiên nhẫn bao dung các bé. Trong này có một bạn nhỏ vừa mới đến, hơn nữa tình huống của cậu bé khá đặc thù, cần cô đặc biệt chú ý, chính là cậu bé kia, tên là Lục Thần Dịch.”
Cô giáo Trần chỉ chỉ Lục Thần Dịch bên trong.
Hạ Tịch Quán tới, cô nhận được tin, Lục Hàn Đình đưa Lục Thần Dịch đến học ở nhà trẻ này, cho nên cô nhận lời mời đến làm cô giáo.
Từ sau khi tạm biệt ở hội sở Đề Hoàng, cô liền không còn bất kỳ mong đợi gì với Lục Hàn Đình, bây giờ cô chỉ muốn gặp con trai mình là Lục Thần Dịch.
Hạ Tịch Quán theo ngón tay cô giáo Trần nhìn sang, lập tức liền thấy Lục Thần Dịch bên trong.
Chương 1017: Cậu Là Một Đứa Bé Khiếm Khuyết Về Tâm Lý
Trái tim cô mềm rối tinh rối mù, Tiểu Dịch Dịch của cô cũng không giống với Bì Bì và Tinh Tinh, Bì Bì và Tinh Tinh là thai Long Phượng, rất giống cô, mà Tiểu Dịch Dịch quả thực giống Lục Hàn Đình như đúc, là phiên bản nhỏ của Lục Hàn Đình.
Ba năm trước đây cô dùng sức lực cuối cùng sinh ra Tiểu Dịch Dịch rồi liếc nhìn qua Tiểu Dịch Dịch, khi đó cậu vẫn còn ở trong tã lót, cô nhẫn tâm đưa Tiểu Dịch Dịch đến cạnh Lục Hàn Đình, để cho cậu người con cả này đến bồi bạn với bố mình.
Từ sau khi tỉnh dậy, cô mỗi giờ mỗi khắc đều rất nhớ Tiểu Dịch Dịch của cô, cô nghĩ ngợi Tiểu Dịch Dịch lớn đến đâu rồi, dáng dấp ra sao rồi, sống có tốt hay không, có nhớ đến người mẹ… là cô không?
Hiện tại Hạ Tịch Quán rốt cục thấy được Tiểu Dịch Dịch, nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc trác kia, khí chất cao quý không lệch một li, y chang Lục Hàn Đình kia, cô cảm giác trái tim của mình dâng lên từng vòng sóng rung động. Lúc này, cô thật sự muốn xông vào ôm Tiểu Dịch Dịch vào trong ngực mình.
Chọt cô giáo Trần nói: “Cô giáo Hạ, tôi phải nói cho cô biết về tình huống Tiểu Dịch Dịch, Tiểu Dịch Dịch năm nay ba tuổi rồi nhưng cậu bé còn chưa biết nói, hơn nữa rất thờ ơ.
với thế giới bên ngoài, cũng không chơi với các bạn nhỏ khác, chuyên gia tâm lý nói cậu bé mắc chứng tự kỷ.”
Cái gì?
Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán đột nhiên run lên, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn cô giáo Trần: “Cô giáo Trần, cô, cô ban nãy nói cái gì, Tiểu Dịch Dịch còn chưa biết nói, hơn nữa mắc chứng… tự kỷ?”
“Đúng vậy…” Cô giáo Trần nghiêm túc gật đầu: “Tuy là IQ Tiểu Dịch Dịch sắp đột phá giới hạn của nhân loại, từ nhỏ chính là một thiên tài IQ cao, nhưng đáng tiếc là, cậu bé là đứa bé khiếm khuyết về tâm lý.”
Tiểu Dịch Dịch là một đứa bé… khiếm khuyết về tâm lý?
Những lời này quả thực nổ tung bên tai Hạ Tịch Quán, làm sao có thể, Bì Bì và Tinh Tinh khỏe mạnh như vậy, Bì Bì chính là hỗn thế tiểu ma vương, tìm không thấy lập tức quậy tung cả nóc nhà, mà Tinh Tinh mềm mại dịu hiền, là tiểu công chúa chân chính của cả Lan Lâu Cổ Quốc.
Tiểu Dịch Dịch của cô sao có thể khiếm khuyết về tâm lý được chứ?
Hạ Tịch Quán chắn kinh, nhưng rất nhanh cô liền trần định lại, Tiểu Dịch Dịch của cô tuyệt đối không khiếm khuyết, cô tin tưởng Tiểu Dịch Dịch!
“Cô giáo Trần, thực ra mấy bạn nhỏ ba tuổi vẫn chưa nói như Tiểu Dịch Dịch rất bình thường, tôi từng học qua một ít giáo dục ngôn ngữ, sau này tôi sẽ dành nhiều thời gian dạy cậu bé mở miệng nói chuyện. Về phần cậu bé không muốn chơi với các bạn nhỏ khác, chúng ta cũng có thể dẫn dắt cậu bé, nói chung chúng ta không thể dùng ánh mắt có định kiến để nhìn Tiểu Dịch Dịch, chúng ta nên xem cậu bé là thành một đứa bé bình thường, đây là điều rất quan trọng.”
Cô giáo Trần nhìn Hạ Tịch Quán, hiện tại cặp mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán sáng lên, giống như ánh sao sáng rơi xuống thiên không, vô cùng kiên định, tràn đầy năng lượng.
Cô giáo Trần cũng được lan truyền sức mạnh đó, càng thêm hài lòng Hạ Tịch Quán: “Cô giáo Hạ, xem ra chúng tôi mời cô là đúng, máy đứa trẻ này đều sẽ thích cô.”
Cô giáo Trần bắt đầu lên lớp, ngày hôm nay dạy đọc số 1, 2345…
Cô giáo Trần cười nói: “Nào, các bạn nhỏ, hãy đọc theo.
cô, đây là 1, 2, 3,…”
Tiếng nói non nớt của các bạn nhỏ lại vang dội cùng đọc với cô giáo Trần.
Bạn nhỏ Lục Thần Dịch ngồi trên ghế của mình, cậu nhìn lướt qua máy chữ số này, trong lòng cảm thấy này thật là trẻ con.
Là một đại lão trong giới app game, là thiên tài yêu thích nhất là biên trình chữ số, là CEO một công ty đối mặt với dãy số không ngừng nhấp nháy đến cả mắt cũng không chớp lấy, cậu vậy mà lại ngồi trong vườn trẻ cùng với máy đứa nhóc này học đếm 1, 2, 3. Lục Thần Dịch cảm giác mình thực sự bị xúc phạm.
Lục Thần Dịch chép miệng, ghé vào trên bàn ngủ.
Lúc này Cô giáo Trần để thước dạy xuống: “Được rồi các bạn nhỏ, bây giờ cô giáo Trần muốn chính thức giới thiệu với các con một cô giáo mới, sau này cô giáo mới này sẽ cùng cô giáo Trần chăm sóc các con đó. Chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh cô giáo Hạ nào.”
Mấy bạn nhỏ này đều vỗ tay hoan nghênh, còn ló đầu, hết sức tò mò nhìn về phía bên ngoài, muốn nhìn thử cô giáo mới có xinh đẹp, hiền dịu hay không.
Lúc này Hạ Tịch Quán đi đến, cô cong đôi môi đỏ mọng, đôi mắt trong vắt nhìn lướt qua từng bạn nhỏ: “Các bạn nhỏ, chào các con, cô chính là cô giáo mới của các con, cô giáo Hại”
“Oal”
Các bạn nhỏ nhao nhao thi nhau hét lên kinh hãi, trời ạ, cô giáo mới thật xinh đẹp hiền dịu quá, quả thực còn đẹp hơn cả mẹ mình, giống như từ tiên nữ hạ phàm ấy.
Cầu Đản vô cùng kích động đẩy đẩy Lục Thần Dịch bên cạnh: “Dịch Dịch, mau tỉnh lại, mau nhìn mới cô giáo tiên nữ mới đến kìa, wowl”
Chương 1018: Hạ Tịch Quán Gặp Được Con Trai Lục Thân Dịch!
Lục Thần Dịch đã ngủ rồi, tối hôm qua vì kiểm tra một chút lỗ thủng bên trong lập trình nên cậu ngủ trễ, bây giò là thực sự rất mệt, cô giáo mới đến cậu cũng không có hứng thú.
Hạ Tịch Quán đứng trên bục giảng nhìn về phía Lục Thần Dịch, sau đó cô đi tới cạnh Lục Thần Dịch: “Bạn nhỏ Dịch Dịch ơi, mau dậy thôi, mặt trời đã mọc qua cái mông nhỏ của con rồi đấy.”
Lục Thần Dịch đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe được một giọng nói thanh lệ mềm mại, âm thanh vô cùng êm tai, giống với giọng của mẹ trong tưởng tượng của cậu như đúc.
Lục Thần Dịch nhanh chóng mở mắt ra, tỉnh dậy.
Cậu lập tức nhìn thấy Hạ Tịch Quán.
Hôm nay Hạ Tịch Quán mặc chiếc đầm hoa nhí, suối tóc đen nhánh nhu thuận xõa xuống, khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay, hiện tại cô đứng trước mặt Lục Thần Dịch, ánh dương ngoài cửa sổ rọi từ phía sau cô, dát lên lên người cô một dãy ánh kim mỹ lệ mà ấm áp, cô cứ như vậy.
nhìn cậu, tươi cười.
Lục Thần Dịch cảm giác giống như nằm mơ, cậu thường xuyên mơ, mơ thấy mẹ mình, mẹ cũng đứng trong ánh mặt trời nhìn cậu cười như vậy.
Thế nhưng ở trong mơ cậu không thấy rõ mặt của mẹ, mặc kệ cậu cố gắng thế nào, cậu cũng không thể thấy rõ.
Còn bây giờ, cậu đã thây rõ, cảnh trong mơ cùng hiện thực nhanh chóng chồng chát với nhau.
Lục Thần Dịch vươn tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, bởi cậu anh cảm giác đây là một giác mộng.
Lúc này Hạ Tịch Quán chậm rãi ngồi xổm người xuống, cô vươn tay chống cằm, còn dí dỏm nháy mắt: “Bạn nhỏ Dịch Dịch, gương mặt con đáng yêu như vậy, sao lại nỡ lòng chôn mặt xuống bàn ngủ chứ? Nếu như con nghe lời cô giáo Hạ, từ hôm nay bắt đầu trước chín giờ đi ngủ, ngày mai con sẽ càng thêm đáng yêu hơn một chút đó.”
Hai người hiện tại cách nhau rất gần, gần đến mức Lục Thần Dịch thấy được đôi mắt đong đầy sao sáng của Hạ Tịch Quán, gần đến mức Lục Thần Dịch ngửi được mùi hương ngọt ngào trên người Hạ Tịch Quán, hình như đây là mùi hương trên người mẹ.
Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo mà lạnh lùng của Lục Thần Dịch từ từ đỏ ửng, lại có chút xáu hổ.
“Keng keng keng”, lúc này Hạ Tịch Quán làm ảo thuật lầy ra rất nhiều món quà nhỏ: “Các bạn nhỏ ơi, hôm nay cô giáo Hạ có chuẩn bị cho các con một phần quà này.”
‘Wowlt Hai mắt các bạn nhỏ đều sáng rực, trong tay Hạ Tịch Quán đều là các món đồ chơi nhỏ, có cái là công chúa barbie nhỏ, có cái là nhân vật hoạt hình dễ thương, nói chung đều là những thứ đâm thẳng vào trái tim các bạn nhỏ này.
“Cô giáo tiên nữ ơi, con muôn cái này ạ.”
“Cô giáo tiên nữ ơi, con muốn cái này.”
Các bạn nhỏ lên lần lượt trước chọn món quà mình thích.
Lục Thần Dịch nhìn phía trước đám con nít ríu ra ríu rít phía trước, cậu không biết nói, sớm đã bị chen đến rồi góc phòng sau cùng.
“Bạn nhỏ Dịch Dịch.” Lúc này Hạ Tịch Quán vẫy vẫy tay với cậu.
Lục Thần Dịch do dự một chút, sau đó đi lên trước.
Hạ Tịch Quán đưa một món quà nhỏ vào lòng bàn tay cậu: “Bạn nhỏ Dịch Dịch, đây là tặng cho con.”
Lục Thần Dịch cúi đầu nhìn, món quà của cậu không phải là nhân vật hoạt hình gì, mà là một khuôn mặt tươi cười rất đơn giản, một khuôn mặt tươi cười to lớn, sạch sẽ, ấm áp sáng rực.
“Nghe nói bạn nhỏ Dịch Dịch bây giờ đã siêu cấp lợi hại, vậy cô giáo Hạ chỉ hy vọng bạn nhỏ Dịch Dịch sau này có thể cười nhiều hơn,” Nói rồi Hạ Tịch Quán cầm khuôn mặt cười so với gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Dịch Dịch nên cười như vậy này.”
Tan học, Lục Hàn Đình tới đón Lục Thần Dịch, chiếc xe sang trọng dừng sát ở ven đường, vô cùng chói mắt.
Anh xuống xe, trên người mặc tây trang, dáng người cao.
lớn dựa vào bên xe, khí chất nổi bật bất phàm cùng dung mạo anh tuần liền trở thành đại tướng quân trong lòng bọn nhóc.
Cô giáo Trần dẫn bọn nhỏ đi ra, Lục Hàn Đình nhắc chân dài đã đi tới, anh một tay nhận lấy balo của Lục Thần Dịch, một tay kia ôm cậu vào khuỷu tay.
Chương 1019: Lục Hàn Đình Hỏi
“Mặt Cười Này, Ai Đưa?”
“Oa.”
Hai mắt các bạn nhỏ đều sáng, “Trời ạ, đó là bố Dịch Dịch sao, bố cậu ấy thật là cao to, đẹp trai a, quả thực còn cao lớn đẹp trai hơn bồ tớ!”
*“Xong rồi xong rồi, bố Dịch Dịch còn cao lớn đẹp trai hơn bố tớ, cô giáo tiên nữ còn xinh đẹp hiền dịu hơn mẹ tớ, tớ muốn đổi bố quá đi.”
“Mẹ ơi, để bố Dịch Dịch làm bố con đi, cũng để cô giáo tiên nữ làm mẹ con đi!”
Cô giáo Trần nhanh chóng thở dài một tiếng: “Mau nhìn kìa, bố mẹ các con tới rồi kìa, để cho bọn họ nghe được những lời này, các con về nhà no đòn đấy!”
Lục Hàn Đình bế Lục Thần Dịch lên xe, Lục Thần Dịch ngồi trên ghế cho trẻ em phía sau, Lục Hàn Đình khởi động xe, hai bàn tay to đè xuống tay lái: “Bạn nhỏ Lục Thần Dịch, hôm nay đến trường cảm giác thế nào?”
Phía sau im lặng.
Lục Hàn Đình ngắng đầu, cặp mắt thâm thúy xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Lục Thần Dịch ghé trên cửa số xe, có chút lưu luyến nhìn nhà trẻ đã càng lúc càng xa, dường như nơi đó có cái gì đang hấp dẫn cậu.
Lục Hàn Đình rất hiểu con trai mình, Dịch Dịch rất thờ ơ với người và mọi việc bên ngoài, đây là lần đầu tiên trừ lập trình ra cậu cảm thấy hứng thú.
Lục Hàn Đình không khỏi cũng ngẳắng đầu, nhìn thoáng qua nhà trẻ, nhưng nơi đó chẳng có ai: “Bạn nhỏ Lục Thần Dịch, con đang nhìn gì vậy?”
Lúc này Lục Thần Dịch chậm rãi thu mắt, cậu cúi đầu nhỏ, treo khuôn mặt cười mà Hạ Tịch Quán tặng trên balo của mình.
Vẻ mặt Lục Thần Dịch chuyên chú, nhìn ra được cậu rất thích cái mặt cười này, bàn tay nhỏ bé vuốt đến sờ đi rất nhiều lần.
*.” Lục Hàn Đình cảm giác mình bị lơ, Lục Thần Dịch hoàn toàn xem anh thành không khí, cũng không có dự định để ý đến anh.
Hai bố con cứ một đường không trao đổi như vậy về tới biệt thự Phong Lâm, lúc xuống xe Lục Thần Dịch ôm balo của mình.
Lục Hàn Đình đi tới, vươn bàn tay to kéo lại khuôn mặt cười treo trên balo, một vật nhìn rất rẻ tiền, không biết vì sao Lục Thần Dịch lại xem như châu như bảo.
“Lục Thần Dịch, cái mặt cười này là ai tặng?”
Lục Hàn Đình cần phải hỏi một chút, ba năm nay Lục Thần Dịch đều ở dưới sự bảo vệ của Lục gia, người ngoài chạm không đến, hiện tại vào nhà trẻ quý tộc, chỉ sợ người có lòng tận lực tiếp cận.
Dù sao phụ nữ có ý đồ không an phận với anh nhiều lắm, đều muốn gả vào Lục gia làm Lục Phu Nhân, Lục Thần Dịch là Lục tiểu thái tử, một vài người phụ nữ muốn hạ thủ từ trên người Lục Thần Dịch.
Cái mặt cười này nhìn như là phụ nữ tặng.
Khuôn mặt cười bị Lục Hàn Đình kéo lại, Lục Thần Dịch nhanh chóng muốn đoạt, ý kia là bố, mau thả ra!
Lục Hàn Đình từ trên cao nhìn xuống cái mặt nhỏ bên chân: “Thả cũng được, nói cho bố biết mặt cười này là ai tặng cho con?”
Lục Thần Dịch suy nghĩ một chút, sau đó viết bốn chữ cô giáo tiên nữ trên giấy.
Cô giáo tiên nữ?
Lục Hàn Đình chậm rãi híp đôi mắt sâu thảm.
Chợt Lục Thần Dịch cướp lại khuôn mặt cười của mình, trực tiếp chạy vào trong biệt thự.
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng lặng ở trên cỏ, lúc này một chuỗi du dương chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.
Lục Hàn Đình ấn phím nhận, bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng báo cáo cung kính của Sùng Văn: “Thiếu chủ, mới vừa nhận được tin tức, hôm nay tiểu thiếu gia ở trong nhà trẻ gặp được… Hạ tiểu thư.”
Cái gì?
Mi tâm anh tuần của Lục Hàn Đình trực tiếp trầm xuống, cả người có chút âm u không rõ.