Diệp Linh đi đến, hết sức ân cần cười nói: “Chồng ơi, anh làm việc có mệt hay không, em đấm lưng, bóp vai cho anh nhé!?”
Ánh mắt Cố Dạ Cần lại đặt xuống văn kiện, anh như có như không câu môi: “Anh không mậệt.”
Không mệt…
Như vậy…
Diệp Linh nhào qua, trực tiếp ngồi trên chiếc đùi bền chắc của anh, còn vươn hai tay móc vào cổ anh: “Chồng ơi, vậy em mệt, ôm em một cái đi.”
Cố Dạ Cần ngửi được hương sữa tắm trên người cô, trong lòng hương mềm như ngọc, yết hầu anh bỗng nhúc nhích một cái: “Đừng quậy ở đây, đừng tưởng anh không biết em đang có ý gì, bộ lễ phục đó không được phép mặc.”
Cố Dạ Cần trực tiếp cự tuyệt.
Diệp Linh ngắng đầu, dưới chiếc cằm kiên nghị của anh hôn lên một cái: “Như vậy cũng không cho mặc đúng không?”
“Không chol”
Diệp Linh hôn dời xuông, rơi vào yêt hầu nhô ra của anh: “Như vậy?”
Cố Dạ Cần đã cảm thấy văn kiện trong tay biến thành thiên thư, một chữ đều không đọc nỗi, người phụ nữ trong lòng này rất hư, cô biết anh bá đạo cường thế, nên cũng không ngỗ nghịch trước mặt anh, thế nhưng cô lại có rất nhiều cách khiến anh thần phục.
Quen biết nhiều năm như vậy, kết hôn cũng lâu như vậy, thế nhưng cảm giác anh đối với cô vẫn cuồng nhiệt tựa như ban đầu.
Cô rất thông minh, biết làm thế nào để bắt lại trái tim của người đàn ông.
Cô Dạ Cân ép buộc mình trân định một chút, không được lại lạc lối trong mỹ nhân kế của cô: “Không cho !”
Anh lần nữa từ chối.
Diệp Linh chớp hàng mi dài một cái, đột nhiên từ trong ngực anh đứng dậy: “Vậy thôi, em về phòng.”
Độ ấm trong ngực nhanh chóng tan đi, thái dương Cố Dạ Cần giật giật, cô thật đúng đã diễn dịch vở kịch người phụ nữ hiện thực vô cùng nhuần nhuyễn, một khi trên người anh không đạt được thứ cô muốn, cô cũng liền thu hồi vẻ đẹp của mình.
Thế nhưng Cố Dạ Cẩn không nhận thua: “Ừ, đi ngủ sớm một chút.”
Diệp Linh cũng không sôt ruột, cô đột nhiên “shh” một tiếng, đau chau mày.
Cố Dạ Cẩn căng thẳng, lúc này bỏ lại văn kiện quan tâm hỏi: “Làm sao vậy vợ?”
“Chồng ơi, chân em tê quá, anh xoa xoa cho em đi.”
“Được.” Cố Dạ Cần tự tay đã giúp cô nhu liễu nhu chân nhỏ.
Thế nhưng một giây kế tiếp, Cố Dạ Cần phát hiện không thích hợp, cô đã tắm, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, thế nhưng trong quần hình như còn quần áo.
Cố Dạ Cần dừng một chút, sau đó nhắc ông quân của cô lên, anh thây được…
chiếc tất lưới đen…
Cô vậy mà lại mặc … tất lưới đen trong…