Chương 1893:
“Diệp Linh, cô có bố mẹ nhỉ! Ah tôi đã quên, cô là cô nhi, bố mẹ cô đã sớm chết rồi, cô thực sự là một đứa không có mẹ dạy, nếu như con gái của tôi tiện giống như cô, tôi ước chừng sẽ đánh chết nó, bố mẹ cô dưới suối vàng chắc cũng tức đến đội mộ vùng dậy!”
Có fan kích động câm lây một tảng đá, dùng sức đập trên trán Diệp Linh.
“Đông” một tiếng, Diệp Linh bị đập trúng, máu trên trán chảy xuống, mơ hồ tầm mắt cô.
“AI” Hoa tỷ hét to một tiếng, nổi giận nói: “Bảo vệ đâu, bảo vệ mau qua đây!”
Hiện trường một mảnh rối loạn, song bảo vệ khách sạn nhanh chóng xuất động, gia nhập vào dòng người chật chội miễn cưỡng duy trì trật tự, Hoa tỷ ôm Diệp Linh bị thương nhanh chóng rời đỉ.
Hoa tỷ là người đại diện kim bài, đã xử lý qua rât nhiêu tình huông đột phát, tuy là cục diện vừa rồi không khống chế được, nhưng chị vẫn thuận lợi mang Diệp Linh về biệt thự.
“Linh Linh, mấy ngày nay em ở đây trước, ở đây rất an toàn, đám paparazi sẽ không tìm được em.” Hoa tỷ dùng khăn lông ấm lau máu trên mặt Diệp Linh.
Cái trán Diệp Linh bị thương, trầy một miếng da, bên trong máu tươi dầm dè, nhìn thấy mà giật mình.
Hoa tỷ lấy hòm thuốc ra giúp Diệp Linh xử lý vết thương, Diệp Linh lấy điện thoại mở Weibo. Ngay mới vừa rồi, Weibo bởi vì tin tức cô 18 tuổi mang thai rồi sảy thai mà bị sụp, lập trình viên tăng giờ làm việc sửa chữa lại Weibo, thế nhưng Weibo vẫn là rất lag, đủ để thấy được lưu lượng vĩ đại cô kéo theo.
Hiện tại vị trí đâu trên hot search Weibo tất cả đều là cô, Diệp Linh mang thai sảy thai, Diệp Linh 18 tuổi, người đàn ông của Diệp Linh là người nào.
Trên mạng là cả biển chửi rủa, đã từng thừa nhận và khen ngợi đều biến thành từng mảnh từng mảnh hoa tuyết, vô tình đập tới Diệp Linh, thậm chí có người còn phân loại Diệp Linh thành nghệ sĩ xấu, yêu cầu phong sát.
Hoa tỷ cầm điện thoại Diệp Linh trên tay đi: “Linh Linh, đừng nhìn, hiện tại trên mạng đều là chửi rủa, đủ loại lời khó nghe, ngoại trừ một ít fan không có lý trí, đương nhiên còn rất nhiều đối thủ nhân cơ hội hạ tràng đạp em, dù sao nếu như chèn ép em được, hợp đồng đại ngôn trên người em đều đủ cho họ chia nhau, ngày hôm nay fan ném đá em ở đoàn phim kia là đối thủ phái tới đây.
Vòng giải trí chính là như vậy, đao không thấy máu, nhưng khắp nơi đều là gió tanh mưa máu.
Diệp Linh không có biểu tình nào, cô giơ tay lên dịch một luồng tóc bên quai hàm đến sau tai: “Hoa tỷ, không sao ạ, nếu em để lộ chuyện này ra ánh sáng, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý.”
Hoa tỷ dừng một chút: “Linh Linh, chúng ta tiếp theo nên làm gì?”
Hoa tỷ cũng không nắm chắc được Diệp Linh muốn làm chút gì.
Diệp Linh chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Hoa tỷ, chúng ta không cân phải gấp, nóng nảy nên là người khác.”
Người khác?
Là ai?
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại Diệp Linh tới, là có lão gia tử gọi.
“Linh Linh, điện thoại của Cố lão gia tử.”
Cuộc điện thoại này nằm trong dự liệu, Diệp Linh vươn tay, trực tiếp cúp điện thoại.
Không tiếp.
Rất nhanh điện thoại lại vang lên, lần này là Cô phu nhân Ôn Lam gọi điện thoại tới.
Diệp Linh vẫn trực tiếp cúp điện thoại.
Cô 18 tuổi mang thai sảy thai, đứa con này là của ai, cho dù cô không nói, người Cố gia đại khái cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Chương 1894:
Trong con ngươi Diệp Linh tràn ra vài phần lãnh ý, cô không tiếp điện thoại, cứ nhìn bọn họ lúc này gấp gáp giống như kiến bò khắp nơi trên chảo nóng.
Những thứ này đều là Cố gia nợ cô, cô muốn từng chút một đòi lại.
Rất nhanh “ding dong” một tiếng, chuông cửa biệt thự vang lên.
Hoa tỷ cả kinh: “Là ai, nơi đây rât bí mật, không thể bị người tra được.”
Diệp Linh đứng dậy: “Em đi mỏ cửa, không ngoài dự liệu chắc là… có người đón ta.”
Người nào?
Hoa tỷ càng thêm nghỉ ngờ.
Diệp Linh đi tới mở cửa biệt thự ra…
Phía ngoài cửa biệt thự chính là vài hộ vệ áo đen thân hình hung hãn: “Diệp tiểu thư chào cô, lão gia tử và phu nhân mời cô lập tức trở về Cố gia đại trạch, mời đi theo chúng tôi!”
“Linh Linh, đừng đi.” Hoa tỷ không ngờ đến Cố lão gia tử và bà oán phụ Ôn Lam đã tìm tới cửa nhanh đến thế, chị sợ bọn họ thương tổn Diệp Linh, cho nên nhanh chóng ngăn cản.
Diệp Linh trấn an nhìn về phía Hoa tỷ: “Hoa tỷ, không cần lo lắng, em đi một chút sẽ trở về.”
Diệp Linh đi theo hộ vệ áo đen.
Hoa tỷ đứng ngồi không yên, chị sợ gặp chuyện không may, lúc này người chị có thể nghĩ tới chính là… Cố Dạ Cản!
Đúng rồi, Có Dạ Cẩn!
Hoa tỷ cầm điện thoại lên muốn gọi Có Dạ Cần, thế nhưng rất nhanh chị lại thả máy xuống, lúc này còn cần chị gọi Cố Dạ Cần sao?
Anh, hẳn đã sớm nghe tin tức rồi nhỉ!?
Không ngờ tới… Diệp Linh 18 tuổi mang thai rồi sảy thai, anh từng làm bó, cuối cùng là lấy phương thức như vậy, làm cho anh từ chỗ khác người nghe được, Hoa tỷ cảm thấy lần này Diệp Linh thật sự rất nhẫn tâm.
Cố thị, trong phòng hội nghị VIP.
Giám đốc tiêu thụ đang thực hiện báo cáo doanh số quý này. các giám đốc điều hành đeo chiếc thẻ xanh trên cổ đang chăm chú lắng nghe. Tất nhiên, họ cũng lén nhìn trộm người ngồi ở chủ vị Cố Dạ Cần, bọn họ đều phát hiện, chủ tịch nhà mình ngày hôm nay không tập trung, bởi vì lúc anh họp thời thường xem điện thoại, dường như trong điện thoại có cái gì hấp dẫn, câu cả linh hồn anh đi.
Ngày hôm nay Cố Dạ Cẩn một thân hợp thể tây trang màu đen hoàn hảo, anh ngồi ở chủ vị, lười biếng tựa lưng vào ghế dựa, mí mắt tuấn mỹ cụp xuống, đang lướt điện thoại.
Anh mở WeChat ra, đóng, rôi mở ra…
Trong WeChat trống không, Diệp Linh không liên hệ anh.
Cố Dạ Cẩn nhàn nhạt nhếch môi, cô quả nhiên là không có tim.
Đêm qua anh đập cửa đi, cô không liên lạc anh, phóng sinh anh luôn rồi.
Cô biết rõ giá thị trường bên ngoài của anh tốt bao nhiêu, có khi sẽ có hồ ly tỉnh xông vào trong ngực anh, cô thì giỏi lắm, hờ hững không chút quan tâm.
Cố Dạ Cẩn chán ghét cô, càng ghét chính mình hơn, đều là anh chiều quen cô.
Hiện tại trong hội nghị nói cái gì anh một chút hứng thú cũng không có, đầy đầu đều là trở về tìm cô, đêm qua lúc tắm sợ đả thương cô, liền cọ cọ chà chà một hồi, cuối cùng không để ý sự phản đối của cô đi vào trong cơ thể cô, anh còn chưa đã thèm nào biết cô trở tay đã cho anh một bạt tai.
Chương 1895:
Cũng may cô còn quảng cáo rùm beng mình là tình nhân chu đáo làm anh đỡ lo nhất, anh thấy năng lực làm việc của cô thực sự quá kém.
Có Dạ Cần lại nghĩ tới cô vui buồn thất thường ở chuyện mang thai này, không khỏi tâm phiền ý loạn, anh đóng điện thoại, mi tâm đã chau chặt.
Lúc này: “âm” một tiêng, cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đầy ra, thư ký riêng vội vội vàng vàng xuất hiện.
Giám đốc tiêu thụ ban nãy còn đang làm báo cáo tiêu thụ bị cắt ngang, ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi vào thư ký riêng.
Trong phòng hội nghị an tĩnh ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe được.
Bầu không khí quỷ dị.
Cố Dạ Cẩn ngồi ở chủ vị ngắng đầu, một ánh mắt lạnh thấu xương liếc qua, thư ký riêng này anh theo đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên lỗ mãng liều lĩnh, không hiểu quy củ như vậy.
Thư ký riêng vội vã chạy tới, thâp giọng báo cáo: “Chủ tịch, không xong, chỗ Diệp tiểu thư… đã xảy ra chuyện.”
Có Dạ Cần cất giọng: “Cô ấy có thể xảy ra chuyện gì?”
Thư ký riêng thấp giọng nói: “Chủ tịch, vừa mới biết được… Diệp tiểu thư năm 18 tuổi từng mang thai sau đó lại sảy thai…”
Lúc thư ký riêng mới vừa biết được tin tức này cũng cảm thấy hết hồn, hiện tại anh ta nói xong cũng cảm người đàn ông ngồi ở giác chủ vị đột nhiên cứng đờ.
Cố Dạ Cẩn ngắng đầu, nhìn thư ký riêng, hỏi một câu: “Cậu mới vừa nói cái gì?”
Thư ký riêng tê cả da đầu, năm 18 tuổi Diệp Linh ở cùng Có Dạ Cần, sau đó lại đến nước ngoài một đoạn thời gian, đứa bé này không cần đoán đều biết là của ai.
Thư ký riêng nhắm mắt nói: “Chủ tịch, Diệp tiểu thư…”
Lời còn chưa nói hết, Cố Dạ Cần đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú kia đã u ám, trong tròng mắt đen thanh bần lóe ra ánh sáng lạnh âm u: “Cô ấy đâu?”
“Mới vừa bị lão gia tử và phu nhân đón đến Có gia đại trạch.”
Lời vừa dứt, Cố Dạ Gần đã biến mắt nhanh chóng trong tầm mắt của mọi người.
Cố gia đại trạch.
Diệp Linh đên rôi, Cô lão gia tử và Ôn Lam đã sắc mặt tái xanh chờ cô, còn có Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên là bị bắt tới, đã bị thầm vấn qua, hiện tại sợ đến run lẫy bẩy rúc ở trong góc.
“Là ả! Chính ả chính mồm nói, ả nói ả 18 tuổi mang thai rồi sảy thai, lão gia tử, Cố phu nhân, hai người phải tin tưởng tôi, tôi không có nói sai, tin của tôi đều là thật!” Trần Viên Viên oán hận nhìn Diệp Linh, trực tiếp quỳ trước mặt Cố lão gia tử, cầu buông tha.
Có lão gia tử là một kẻ tinh ranh bực nào, lão giơ lên đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Diệp Linh: “Là cô cố ý nói cho ả Diệp Linh đên rôi, Cô lão gia tử và Ôn Lam đã sắc mặt tái xanh chờ cô, còn có Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên là bị bắt tới, đã bị thẩm vấn qua, hiện tại sợ đến run lẫy bẩy rúc ở trong góc.
“Là ả! Chính ả chính mồm nói, ả nói ả 18 tuổi mang thai rồi sảy thai, lão gia tử, Cố phu nhân, hai người phải tin tưởng tôi, tôi không có nói sai, tin của tôi đều là thật!” Trần Viên Viên oán hận nhìn Diệp Linh, trực tiếp quỳ trước mặt Cố lão gia tử, cầu buông tha.
Cố lão gia tử là một kẻ tinh ranh bực nào, lão giơ lên đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Diệp Linh: “Là cô cố ý nói cho ả biêt, muôn mượn tay ả?”
Diệp Linh nhìn thoáng qua Trần Viên Viên quỳ dưới đất, đáng tiếc là đến lúc này rồi Trần Viên Viên cũng không biết mìnhđã sai ở đâu.
Chương 1896:
Diệp Linh gật đầu: “Đúng vậy, nếu là quân cờ các người đưa tới cửa, vậy tôi cũng không nên là phụ ý tốt của các người chứ?”
Cố lão gia tử giận dữ, lão nhấc chân, một cước đá lên trong ngực Trần Viên Viên: “Thứ ngu xuẩn như heo, bị người lợi dụng còn vui vẻ!”
Trần Viên Viên hét thảm một tiếng té nằm trên đất, khóe miệng thấm ra máu.
Ôn Lam ngồi trên xe lăn, bà ta hung hăng siêt tay năm xe lăn, căn răng hỏi: “Diệp Linh, tao hỏi mày, đứa con mày sảy năm 18 tuổi kia là của ai2”
Diệp Linh nhìn Ôn Lam, gương mặt tinh xảo nhuốm vẻ lười biếng: “Cố phu nhân, bà cảm thấy là của ai?”
Ôn Lam biết con trai mình ngủ Diệp Linh năm 18 tuổi, thế nhưng về chuyện mang thai rồi sảy thai này, bà ta cùng Cố lão gia tử đều bất ngờ.
Chờ bọn họ biết đến, bên ngoài đã dư luận xôn xao rồi, Diệp Linh mang tới vĩ đại lưu lượng làm cho chuyện này đè cũng không đè được.
Bọn họ cũng không ngờ Diệp Linh dĩ nhiên chơi như thế, giết mọi người trở tay không kịp.
Ôn Lam cười nhạt: “Diệp Linh, mày có phải muốn nói đứa con kia là của A Cần hay không? Ah, thực sự là nực cười, đứa con kia đã chết, mày lấy chứng cứ gì chứng minh đứa con kia là của A Cẩn, mày vốn chính là một con hồ ly tinh, chỉ thích câu dẫn đàn ông, ai biết mày có phải có ở bên ngoài chơi loạn mang thai con người khác sau đó vu oan cho A Cần bọn tao?”
Diệp Linh mắt lạnh nhìn Ôn Lam, tuy Ôn Lam cũng là người bị hại trong cuộc hôn nhân này, nhưng đây không đủ để trở thành lý do để tha thứ cho bà ta.
“Đứa con ấy có phải của Cố Dạ Cẩn hay không, các người nói không tính, Có Dạ Cần nói mới tính!” Diệp Linh nói.
“Mày!”
Lúc này “rằm” một tiếng, cửa Có gia đại trạch bị một cước đạp ra, Cố Dạ Cần đã trở về!
Có Dạ Cần đã trở về.
Diệp Linh ngắng đầu, hơi lạnh bên ngoài trong nháy mắt tập kích đến, thân thể cao to kia của Cố Dạ Cần xông vào ánh mắt, anh chạy tới quá vội, không có áo khoác ngoài, nơi đầu vai phẳng tây trang màu đen rơi xuống một tầng sương lạnh, cả người đắm chìm trong trong đêm tối, thấy không rõ thần sắc.
Ôn Lam biết tin tức này không gạt được con trai mình, chiêu thức này Diệp Linh chơi quá độc, không tiếc liên lụy và hủy hoại đường ngôi sao của mình.
Ôn Lam đầy xe lăn nghênh đón rồi: “A Cần, sao lại về, trong công ty bận rộn như vậy, con cũng không cần vì những việc nhỏ khác phân tâm.”
Có Dạ Cẩn nhấc chân dài đi đến, anh không nhìn Ôn Lam, cầm trong tay chìa khóa xe, đôi mắt lạnh chăm chú dán thẳng trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh.
“A Cần, tin đồn bên ngoài con nhất định nghe nói, chuyện Diệp Linh 18 tuổi mang thai rồi sảy thai không liên quan gì tới con, con đừng nghe nó nói lung tung, ai biết nó ở nước ngoài câu được người nào, tự chuốc lấy quả báo.” Ôn Lam âm dương quái khí châm chọc.
Trên ngũ quan tuần mỹ của Có Dạ Cần dâng lên một tầng khói mù, anh phảng phất không nhìn thấy Ôn Lam, mà đi thẳng tới trước mặt Diệp Linh, đôi môi mỏng phát động, anh khàn khàn mà hỏi: “Bên ngoài nói là thật đúng không?”
Diệp Linh ưỡn lưng, đón nhận ánh mắt Cố Dạ Gần, cô cười: “Cố tổng, anh hỏi cái nào, tin đồn bên ngoài nhiều lắm…”
“Anh hỏi chuyện em 18 tuổi mang thai rồi sảy thai có phải là thật không, nghe hiểu không?” Cố Dạ Gần từng chữ từng câu cắt đứt cô, giọng điệu âm u.
Diệp Linh im lặng vài giây, sau đó gật đầu: “Là thật.”
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhắm mắt, lúc mở mắt ra trong đuôi mắt hẹp dài của anh đã dâng lên màu đỏ tươi, cổ họng cuộn, lúc lâu anh bật ra tiếng cười thật thấp – ha.