“Anh ấy không qua đây, không sao cả, em sẽ đứng tại chỗ chờ anh ấy, chờ anh ây quay đầu, em sẽ vẫn luôn dõi theo anh ây, mãi đến tận cùng năm tháng.”
Trong phòng bao.
Diệp Minh hút thuốc, đám Chu Siêu đang nói cái gì, anh không biết, cũng không có hứng thú, anh thờ ơ hút thuốc, cặp mắt đen kia xuyên qua tầng tầng khói thuốc rơi vào quầy rượu bên kia.
Trong tâm mắt thây Hà Băng và Triệu Lôi ngôi cạnh nhau, bọn họ đang nói những chuyện gì, Hà Băng cười với Triệu Lôi xán lạn như vậy.
Nụ cười đó, thật gai mắt.
Diệp Minh đút một bàn tay vào trong túi quần, lấy ra điện thoại, anh đổi di động rồi, cải trước bộ nhớ không đủ, đến tải WeChat cũng không được nên anh đã đổi, trên tay anh là chiếc smartphone mỏng tanh.
Anh mở WeChat ra, nhìn thoáng qua.
Anh gửi yêu cầu kết bạn cho cô, cô vẫn chưa đồng ý.
Ngậm nửa đoạn thuốc lá trên môi, anh lại gởi lời mời thêm một lần nữa.
Anh đã gửi quá nhiều lần.
*“A Minh, cùng uống một ly đi! Đừng chơi nữa điện thoại của cậu nữa.
Lúc này Chu Siêu mở miệng.
Lính Huyết Đồng đều nhìn lại, tò mò hỏi: “Thủ trưởng, anh thay điện thoại mới khi nào thê?”
“Thủ trưởng, trong điện thoại anh có bảo bồi gì vậy, bọn em cứ thấy anh hễ rảnh là đi sờ điện thoại hoải à.”
Chu Siêu cười: “Thủ trưởng người ta lên chức chuyện đầu tiên phải làm nhất định là làm đại sự, mà thủ trưởng các cậu lên chức chuyện đầu tiên làm chính là đổi di động, trong cái điện thoại này nhất định có hông nhan như ngọc nào rồi, mới có thể khiến thủ trưởng. các cậu mắt hồn mất vía như thê.”
Diệp Minh nhíu lại mày kiếm rít vài hơi thuốc, anh nhìn về phía quầy bar bên kia, Hà Băng cúi cải đầu nhỏ, đang nhìn điện thoại của mình.
Rất nhanh, điện thoại của Diệp Minh có động tĩnh.
Anh mở ra vừa nhìn, đối phương đã từ chối yêu cầu của bạn.
Hà Băng từ chối anh.
Vài chục lời mời trước, cô không , thèm nhìn đến, lần này, cô trực tiếp từ chối.
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, gương mặt anh tuần đột nhiên tồi sằm, anh ném điện thoại vào trên ghế salon, dùng sức hít một hơi thuốc.
Lúc này Hà Băng đứng dậy, đi toilet.
Anh vẫn nhìn bóng lưng. mềm mại của cô, ngày hôm nay cô mặc một chiếc áo cardigan trăng, tua của chiếc áo len che đâu gôi, phía dưới là đôi chân dài vừa mịn vừa trắng, trên chân xỏ đôi boots màu nâu caramel, bên trong giày là một đôi bít tất sọc dài, bộ trang phục này quá thanh thuần, trông cô vẫn như là nữ sinh còn ngồi trền ghế nhà trường vậy.
Kỳ thực hôm nay cô mặc rất rộng rãi thoải mái, không phải kiểu ôm body, thế nhưng áo len rộng thùng thình càng tôn lên dáng người yêu kiều kia, có mặc kiểu gì cũng thây đẹp, đúng là cô nàng có nhan sắc Cao, chính là kiểu “lụa đẹp vì người”.
Ngay cả mái tóc đen dài cũng được cột đuôi ngựa, thanh xuân xinh đẹp, giông như một nụ hoa.