Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1999:



“Các anh… các anh là ai?” Nhìn những hộ vệ khí thế hung hãn này, đám phụ nữ kia sợ hãi, xoay người muốn chạy.



Thế nhưng bọn họ không chạy thoát được, những hộ vệ vóc người hung hãn đã sớm đã vây bọn họ lại: “Các cô đã nói vài lời không nên nói, đắc tội một vài người không nên đắc tội, cho nên có người bảo chúng tôi tới chăm sóc các cô thật tốt.”



Cái gì… Có ý gì?



Đám phụ nữ còn chưa kịp phản ứng, hộ vệ đã giơ tay lên, hung hăng tát xuống về phía mặt bọn họ.



Chan chát.



Tiếng tát tai liên hoàn nặng nè vang lên, hộ vệ tát rất mạnh, tát như thế đã làm những mặt đám phụ nữ kia rất nhanh đã sưng lên, khóe miệng còn tràn ra vết máu.



Bọn họ ngồi phịch trên mặt đất, liên mồm cầu xin tha thứ.



“Đây là dạy dỗ nho nhỏ cho các cô, tiếp theo đừng đụng đên trên họng súng nữa, đúng rồi, đây là tiền chữa bệnh cho các cô.”



Hộ vệ lấy ra một xấp tiền, thuận tay ném trong không trung, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.



Những tờ tiền đỏ chói lượn lờ phách lối trên không trung, sau đó rơi trên người bọn họ, đám phụ nữ này run lẫy bẩy nhìn bóng xe kiêu ngạo lại điên cuồng kia, đây quả thực là hành vi của… du côn lưu manh mà.



Bọn họ đoán được, nhất định là… Cố Dạ Cẳn!



Những kẻ này đều là người Cố Dạ Cần phái tới.



Bọn họ đánh lộn với Diệp Linh, cuôi cùng lại bị người đàn ông Cố Dạ Cần kia biết, so với phong cách cao quý đại lão của Lục Hàn Đình, Cố Dạ Cần tuyệt đối là lưu manh vô lại, những chuyện này đều là thứ anh có thể làm được.



Trong phòng bệnh.



Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, anh nhận được điện thoại của thư ký riêng, đám phụ nữ đó đã được dạy dỗ.



Lúc này có hai cánh tay gầy từ phía sau vươn tới, ôm lấy vòng hông to lớn của anh: “Cố tổng, anh đang gọi cho ai đấy?”



Là Diệp Linh.



Cố Dạ Cần cất điện thoại, thản nhiên nói: “Trong công ty xảy ra chút chuyện, anh đã xử lý xong rồi.”



Anh không muốn để Diệp Linh biết những thứ này, mặt tối thấp hèn này anh cũng không muốn để cô nhìn thấy, cô chỉ cần đối mặt với ánh dương là được.



Diệp Linh bán tín bán nghỉ: “Thật không? Cố tổng, em phát hiện anh gần đây nói dối liền thích dùng công ty mượn cớ…”



Nói rồi tay cô liền dọc theo vòng hông của anh bò xuống, lại bắt đầu không an phận.



Cô Dạ Cân kéo lại tay cô, quay người sang: “Làm cái gì, hửm?”



Diệp Linh giơ hai tay lên chống đỡ lên lồng ngực của anh đẩylui về phía sau, trực tiếp đẩy anh tới trên vách tường, đôi mắt ươn ướt mềm mị nhìn anh: “Em muốn xác nhận một việc.”



Cố Dạ Cẩn nhìn cô, con ngươi đen sáng rực, môi mỏng nhéch lên, anh nói giọng khàn khàn: “Việc gì?”



Diệp Linh nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh: “Biết rõ còn hỏi.”



Cô ngọt ngào hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Chương 2000:

Cố Dạ Cần ôm thắt lưng nhỏ mềm mại của cô, dẫn theo cô ấn vào trong ngực mình, anh cảm thấy đôi môi mềm ấy, tỏa hương thơm ngát.

Yết hầu của người đàn ông lăn trên dưới vài cái, anh chậm rãi khép mi.

Diệp Linh nhìn dáng vẻ anh mê say không dứt, nụ hôn êm ái đã làm khóe mắt anh thắm vào vài phần đỏ tươi, Diệp Linh buông lỏng cổ anh ra, tay lần thứ hai đi xuống.

Cố Dạ Cẩn vẫn đè cô xuống, anh mở mắt ra, nhìn cô không nói.

Diệp Linh tránh thoát anh cầm cố: “Cố Dạ Cần, em chỉ là xác định thử, anh sợ cái gì?”

Cố Dạ Cẩn im lặng vài giây, sau đó buông lỏng tay cô ra.

Tay Diệp Linh đi xuống…

Rất nhanh, cô có được kết quả, đêm hôm đó cô thật sự tổn thương anh, anh bị thương rất nặng.

Lúc này chiêc căm xinh xãn bị hai ngón tay thon dài nắm được, cô bị ép ngẳắng đầu, lập tức liền đụng phải cặp con ngươi đen u trầm của Cố Dạ Cần, anh nhìn cô, mang theo vài phần bễ nghễ cùng quan sát: “Hiện tại, em sợ rồi?”

Diệp Linh hiểu, thân thể không trọn vẹn đối với một người đàn ông mà nói là đả kích trí mạng, Cố Dạ Cẩn cùng những người đàn ông kia cũng không khác gì, thậm chí anh trước đây ham muốn cao, càng mê muội những chuyện cá nước thân mật kia, anh luôn ngăn cản cô, cũng là bởi vì tự anh đã có đáp án, anh biết mình phương diện kia không được, anh không muốn bại lộ vẻ chật vật và khó chịu của mình trước mắt cô.

Hiện tại anh sắc bén nhìn cô chằm chăm, muôn nhìn thử trên mặt cô có hay không một tia miễn cưỡng.

Diệp Linh ngước khuôn mặt lớn chừng bàn tay nhìn anh, không chút nào lùi bước: “Chỉ cần anh không sợ, em còn Sợ cái gì?”

Anh không ngại vết sẹo trên mặt cô.

Cô cũng không quan tâm thân thể của anh không trọn vẹn.

Cũng không sợ.

Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm anh khi, trên mặt nhộn nhạo vài phần vui mừng, cúi người xuống, hôn một cái lên đôi môi đỏ thơm mềm: “Đây là tự em nói, không cho phép hối hận.”

Cô sẽ không hôi hận.

Diệp Linh đỏ bừng mặt, chịu không nỗi bầu không khí ngọt ngào sến rện như vậy, cô muốn xoay người đi.

Thế nhưng Cố Dạ Cẩn ôm cô, không buông tay.

Diệp Linh nghi ngờ nhìn về phía anh, lúc này trong tầm mắt tối sầm, anh hôn lên.

Vừa rồi nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước là cô chủ động, hiện tại anh dịu dàng không mắt mạnh mẽ, rất nhanh đã đoạt đi hơi thở cô.

“Ưm… Cố Dạ Cần, sao anh bây giờ…

thích… hôn đến thế…”

Cô Dạ Cân ôm ngang cô lên, đặt trên giường bệnh, tay trái chống bên người cô, tay phải thông thạo cởi ra cúc áo cô: “Anh trước đây thích, bây giờ cũng thích.”

*…” Diệp Linh rất muốn che lỗ tai mình, không nghe những thanh âm mê hoặc ấy, thực sự là cái gì cũng không ngăn cản được anh… biến thái!

Cô nhỏ giọng kháng nghị: “Anh chậm một chút, em còn mặc quần áo bệnh nhân, đừng kéo hỏng cúc áo em đó.”

“Kéo hỏng để cô bạn thân tốt bụng Hạ Tịch Quán của em đưa bộ mới.”

Chương 2001:

..” Diệp Linh đột nhiên cảm thấy anh cô ý, anh đại khái thực sự xem Quán Quán thành tình địch của mình.

Cố tổng ghen tuông thực sự là không phân biệt nam nữ, chua đến người ta kinh sợ.

Hai người náo loạn một hồi, Diệp Linh đột nhiên nghĩ tới trong bụng mình còn có một bé con, cũng không thể mặc anh dính lấy mãi.

Cô vươn tay đẩy người đàn ông trên người một cái: “Cố Dạ Cần, anh nặng quá, đừng đè trên người em nữa, mau ngồi dậy đi.”

Cố Dạ Cần không chịu: “Sao lại yếu ớt như thế, trước đây cũng đâu thiếu đè, khi đó tại sao em không kêu?”

“.. Không giống nhau mà…” Khi đó cô không mang thai, hiện tại cô mang thai rồi, Diệp Linh đặt tay lên trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình.

Cố Dạ Cần thấy cô sờ cái bụng liền chống tay nâng cao người lên: “Có phải bụng lại đau không?”

Bàn tay của anh phủ lên trên bụng nhỏ của cô, dịu dàng thương tiếc xoa xoa.

Diệp Linh hưởng thụ anh ân cần phục vụ, đang suy nghĩ có nên nói chuyện mang thai cho anh biết không.

Chuyện mang thai nhât định phải nói cho anh biết, song trước đó cô muốn gặp anh trai một lần.

Cô muốn nói cho anh trai, cô không thể đi cùng anh trai, cô muốn ở lại, ở cùng Cố Dạ Cần.

“Em đói bụng rồi.” Diệp Linh yếu ớt nói.

“Hửm?” Cố Dạ Cần nhìn cô một cái: “Anh nhớ em hình như mới ăn xong, Có thái thái, cần thận béo phì.”

“Em mặc kệ, em bây giờ muốn ăn…

kẹo hồ lô, anh đi ra ngoài mua cho em đi.”

Cố Dạ Cần nhướng mày: “Ô mai rồi lại đên kẹo hô lô? Cô thái thái, em gân đây sao thích ăn chua như thế?”

“Em cứ muốn ăn đó, Cố tổng, anh có mua cho em hay không!”

Cố Dạ Cần dùng sức hôn một cái lên mặt cô: “Mua, mua mua mua, em muốn cái gì đều mua cho em, anh sẽ đi ngay bây giờ.”

Cố Dạ Cần đứng dậy xuống giường.

“Thật ngoan” Diệp Linh mặt cong mày cười với anh.

Cố Dạ Cần cầm chìa khóa xe nhìn cô một cái, hiện tại cô nằm ở trên giường, quần áo xốc xếch, lộ ra nửa đầu vai oánh nhuận, cô da thịt trắng như tuyết, mới vừa rồi còn bị anh trồng ra rồi rất nhiêu ân ô mai, còn có vân tay, không một cái nào là không lộ ra dụ hoặc.

Cố Dạ Cẩn miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, sau đó ra ngoài.

Cố Dạ Cần không lập tức rời đi, mà là đi tới khu hút thuốc ở cửa hành lang, đốt một điều thuốc rít mạnh một hơi.

Nếu như nói anh không ngại thân thể của mình, chắc chắn là giả.

Anh rất chú ý, chỉ là vừa rồi lúc gần đi thấy một màn hương diễm đó, anh liền hận không thể đè cô, nghiêm khắc dạy dỗ vài lần.

Thế nhưng, anh không được.

Lúc này bên tai truyên đên một tiêng nói trầm thấp từ tính: “Cố tổng, tớ còn đang tìm cậu, cậu sao lại ở chỗ này hút thuốc một mình thế kia?”

Lục Hàn Đình tới.

Chương 2002:

Bọn họ là anh em tốt quấn chung tã lớn lên, đã rất lâu không gặp, Cố Dạ Cần phun ra một ngụm khói sau đó nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Chuyên gia nước ngoài đến chưa?”

Lục Hàn Đình kinh ngạc liếc mắt nhìn anh, lần trước ở trong điện thoại còn thái độ hờ hững, không có chút nóng nảy nào, bây giò lại chủ động mở miệng thúc dục: “Cố tổng, xem ra cậu gần đây nội hỏa rất vượng ha.”

Cô Dạ Cân lại hút một hơi thuôc, sau đó dập tắt nửa đoạn thuốc lá trong gạt tàn: “Chuyện chuyên gia nước ngoài cậu theo dõi chút đi, tớ đi ra ngoài một chuyến.”

“Cậu đi đâu, việc gì gấp khiến cậu ngay cả thời gian hút điếu thuốc cũng không có?” Điều thuốc kia chỉ hút nửa đoạn đã dập tắt.

Cố Dạ Cẩn mang theo chìa khóa xe: “Linh Linh muốn ăn kẹo hồ lô, tớ mua cho cô ấy.”

“Kẹo hồ lô?”

“Chứ gì nữa, ngày hôm qua còn đòi ăn ô mai.” Cố Dạ Cần tràn ra vài phần ấm áp cưng chiêu, anh chạy ởi liên, rât rõ ràng bận đút cho Cố thái thái mình ăn, không có thời gian bồi anh em tốt nói chuyện phiếm.

“Dạ Cần.” Lục Hàn Đình đột nhiên gọi anh lại.

Cố Dạ Cần dừng bước lại: “Làm sao vậy?”

Lục Hàn Đình suy nghĩ một chút, nhún nhún vai: “Tớ đột nhiên nhớ tới trước đây Quán Quán cũng có lúc muốn ăn mắy thứ ô mai và kẹo hồ lô này , khi đó Quán Quán vừa vặn… mang thai…”

Khi đó Quán Quán vừa vặn mang thai…

Hai chữ “mang thai” cuối cùng này nhãn làm cho Cố Dạ Cần ngần ra, anh nhìn Lục Hàn Đình: “Cậu có ý gì?”

Lục Hàn Đình cũng không chắc chắn, dù sao đàn ông đối với mấy chuyện này cũng không có nghiên cứu: “Tớ chỉ là thuận miệng nói, cậu cũng có thể nghe cho vui thôi, song Quán Quán nhà tớ lúc mang thai cũng là đổi khẩu vị, đặc biệt nghiện chua, có câu gì đó thích chua sinh con trai cay là con gái…”

Lục Hàn Đình vẫn chưa nói hết, Cố Dạ Cần đã chạy ngay đi.

Lục Hàn Đình đột nhiên có chút bất an, anh cảm giác mình rât có thê… đã gây họa…

Dựa theo cơ thể Diệp Linh, khả năng mang thai rất nhỏ, chẳng qua nếu như Diệp Linh mang thai, vậy Quán Quán nhất định đã biết, Quán Quán và Diệp Linh đều gạt Cố Dạ Cần, bây giờ lại bị anh không cần thận vạch trần rồi… tối nay chỉ sợ là anh phải đi về quỳ sầu riêng rồi.

Lục Hàn Đình nhanh chóng hướng về bóng lưng Cố Dạ Cần hô một câu: “Áy Cố tổng, tớ chưa nói gì đấy nhé!”

Cậu đừng có bán đứng tớ đấy!

Cố Dạ Cần đi ra ngoài mua kẹo hồ lô, Diệp Linh cũng theo sát đi ra, cô nhât định phải gặp anh trai một lần.

Sát vách là phòng bệnh của Tô Tiểu, có một nhóm bảo vệ trông chừng, xem chiến trận này chắc là anh trai Tiêu Thành tới.

Diệp Linh đợi một hồi, lúc này “cạch”

một tiếng cửa phòng bệnh mở ra, thân thể cao ngất kia của Tiêu Thành đi ra.

Tiêu Thành đi ra.

Diệp Linh căng thẳng, đưa mắt nhìn qua.

Lúc này Tiêu Thành ngắng đầu, cũng nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người chạm vào nhau trên không trung ngắn ngủi, rất nhanh Tiêu Thành liên dời đi ánh mất: “Chúng mày ở chỗ này coi chừng đi.”

“Thành gia, anh đi đâu vậy?”

Link convert:/threads/cung-chieu-vo-nho-troi-ban-convert.6771/

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK