Chu Siêu hai mắt đỏ thắm nhìn người đàn ông: “Cậu không nên tới!”
Lúc này “đoàng đoàng đoàng” mấy tiêng súng vang, một nhóm thủ hạ khác của Bò Cạp chạy tới.
“Chúng ta đi.” Diệp Minh thấp giọng nói.
Một bến tàu khác, đã có một chiếc thuyền hạm đang chờ, Diệp Minh đỡ Chu Siêu chuẩn bị lên thuyền.
Lúc này thân hình cao lớn của Diệp Minh mềm nhũn: “rằm” một tiếng, trực tiếp quỳ trên đất.
Chu Siêu cả kinh: “A Minh, cậu làm sao vậy?”
Lúc này anh ta mới nhìn rõ đùi phải đang quỳ của Diệp Minh run rẫy, máu tươi nóng hồi chảy ra, vừa rồi phát súng kia của Bò Cạp đã băn trúng đùi phải của Diệp Minh.
Ngay sau đó “ầm” một tiếng, hai mắt Diệp Minh tối sầm, ngất xỉu trên bến tàu.
“AMinhl”
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Hà Băng tỉnh, lần phẫu thuật ghép tủy này rất thành công, cô đã khỏe mạnh trở lại.
Thế nhưng, Diệp Minh lại biến mất không thấy đâu.
Hà Băng không biết anh có phải đã trở về trong ngục giam rồi không, dù sao anh có nhiệm vụ trọng yêu, không thê luôn ở bên cô.
Lúc này Dương Kim Đậu đi đến, mở ra ly giữ ấm, múc hơn phân nửa chén canh gà cho cô: “Băng Băng, đây là canh mẹ tự tay chưng cho con, con nhân lúc còn nóng mau mau uống đi.
Con xem con gần đây quá gầy, nhất định phải nuôi mình béo lên chút.”
Khúc mắc giữa mẹ con đã biến mắt, Dương Kim Đậu nhanh chóng khỏe hơn, ngay cả chứng trầm cảm đã chuyển biến tốt đẹp, hiện tại Hà Băng nằm viện, bà ôm đồm hết mọi chuyện tự mình chăm sóc cô, toàn tâm toàn ý yêu cô con gái của mình.
Hà Băng cảm giác hết thảy bên người đều tốt hơn, thế nhưng, cô lại cảm thấy một cảm giác lặng yên cô đơn ngâm ngầm bủa vây.
Cô nói không rõ loại cảm giác này.
Hiện tại việc cấp bách là cô phải dưỡng tốt sức khỏe mình đã, đợi Diệp Minh ra tù cô sẽ khỏe mạnh đứng trước mặt anh.
“Mẹ, để con ăn chol” Hà Băng ăn hết canh gà, còn ăn một chén cơm đầy.
Lại qua vài ngày, Diệp Linh tới.
Hà Băng nhịn không được, cô hỏi Diệp Linh: “Chị Linh ơi, anh chị bây giờ đang ở đâu vậy a?”
Mặt mày Diệp Linh có chút ảm đạm, cô vươn tay Xoa xoa mái tóc Hà Băng: “Anh chị hôm nay sẽ tới thăm em.”
Hà Băng hai mắt sáng ngời: “Thật ư?”
Diệp Linh gật đầu: “Thật.”
Thật tốt quá.
Diệp Minh sắp tới thăm cô.
Hà Băng thay bộ quần áo bệnh nhân trên người xuống, mặc chiếc váy dài vàng nhạt, chiếc váy kiểu ôm body, buộc quanh thắt eo nhỏ xinh của cô.
Hà Băng đứng ở bồn rửa tay quay một vòng, mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt trứng ngỗng thanh lệ, thiếu nữ mơn mỏn tựa như đóa thủy liên.
Anh sẽ thích nhỉ?
Anh lúc nào sẽ tới?
Chẳng mấy chốc sẽ đến đây đúng không?
Cô đã lâu đã lâu không gặp anh rồi.
Rất rất rất nhớ anh.