Liễu Anh Lạc để bút xuống, cô nhìn bóng lưng cô độc của ông, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Đây là tình yêu của cô.
Lâm Thủy Dao nhìn Lệ Quân Mặc, bà vốn chính là u mê bề ngoài, hiện tại Lệ Quân Mặc trong sáng sớm có vẻ phá lệ trẻ tuổi tuần tú, ánh mắt của bà có chút si ngốc rồi.
Ông chính là người đàn ông đầu tiên của bà.
Cũng là, người đàn ông duy nhất.
Lúc này Lệ Quân Mặc bên cạnh khẽ động, có dấu hiệu tỉnh lại.
Lâm Thủy Dao sợ đến nhanh chóng thu tay về, bà như là làm chuyện sai gì, lui từ trong ngực ông ra ngoài, trốn khỏi căn phòng này.
Trên hành lang, Lâm Thủy Dao tựa vào vách tường hít thở từng ngụm, bà nghe được tiếng tim đập của chính mình “thình thịch thình thịch”, thế nhưng rất nhanh bà liền phát hiện không thích hợp.
Không đúng, bà vội cái gì?
Tối hôm qua bá đạo ép ngủ chính là ông, cũng không phải bài Bà là người bị hại cơ mài Lâm Thủy Dao hối hận, vừa rồi bà không nên trốn chạy, bà nên ngồi đợi Lệ Quân Mặc tỉnh lại, sau đó hung hăng cho ông một cái tát mắng ông “cầm thú”, hoặc là một cước đạp ông xuống giường.
Đúng, bà nên làm như thê!
Lệ Quân Mặc mở mắt ra, kỳ thực ông đã sớm tỉnh, chẳng qua đang giả bộ ngủ.
Tối hôm qua nương một chút rượu và phẫn nộ cưỡng bức bà, không có kinh nghiệm, không biết bà có khóc rống như lần trước hay không, trong lòng luôn luôn có chút bất an, nên ông vẫn nhắm chặt hai mắt.
Ai biết Lâm Thủy Dao ở trong lòng ông ngoan ngoãn mềm nhũn, so với tối hôm qua càng ngoan.
Lệ Quân Mặc ngôi dậy, vừa rôi lúc ông giả bộ ngủ cũng cảm giác được cái tay nhỏ của bà đặt trên mặt ông lướt qua lướt lại, bà ngoan hiền nằm trong ngực ông, còn sờ mặt ông.
Lệ Quân Mặc đứng dậy xuống giường, đi tới trước bàn trang điểm, ông nhìn trong gương đã biết khuôn mặt mình vẫn là rất đẹp trai.
Lệ Quân Mặc cho tới bây giờ chưa từng để ý vẻ ngoài, hiện tại ông ngắm mình thật kỹ vài lần, không khỏi có chút thoả mãn.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, thư ký riêng ở ngoài cửa nói: “Chủ tịch.”
Lệ Quân Mặc nhanh chóng thu hồi tâm tư: “Vào đi.”
Thư ký riêng đẩy cửa đi vào, cung kính nói: “Chủ tịch, việc ngài giao cho tôi đi thăm dò hôn nhân của Lâm tiểu thư và Đặng Tường, tôi đã tra được.”
Nếu như Lâm Thủy Dao gả cho người đàn ông khác, người đàn ông ưu tú, Lệ Quân Mặc đại khái sẽ không hoài nghị, thế nhưng bà hết lần này tới lần khác gả cho Đặng Tường, ông lý trí tỉnh táo lại liền kỳ hoặc, nên ông để bảo thư ký riêng đi thăm dò.
“Tra được thứ gì?”
Thư ký riêng thấp giọng báo cáo: “Chủ tịch, Lâm tiểu thư và Đặng Tường không có lĩnh giấy kết hôn, Lâm tiểu thư là bán mình cho Đặng gia.”
Cái gì?
Bà và Đặng Tường không có kết hôn, mà là… bán mình?
Lệ Quân Mặc nhìn thư ký riêng: “Cô ấy tại sao lại phải bán mình?”
Thư ký riêng lắc đầu: “Chủ tịch, nguyên nhân bán mình tôi còn chưa tra được, hình như là vì… tiền, cho nên Lâm tiểu thư ký làm khế ước bán thân.”
Năm đó chuyện bán mình chỉ có Lâm Thủy Dao và Đặng lão phu nhân biết, Đặng lão phu nhân vài năm trước cũng đã đã qua đời, cho nên rất khó tra được.