Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 388: Thử Độc

Lục Tử Tiễn gật đầu hiểu ý: “Vậy thì anh có biết hoa
Mạn Đà La không, hoa Mạn Đàn La, loài bỉ ngạn trong
lời đồn sinh trưởng ở ranh giới sinh tử, vô cùng kịch

độc, trên đời này rất khó tìm được một đóa.”

Đôi mắt sâu hẹp của Lục Hàn Đình hệt như vết mực
đen tô lên, đậm đặc sâu không thấy đáy: “Nói trọng tâm đi.”

“Tịch Quán muốn dùng hoa Mạn Đà La để chữa bệnh

cho anh, nên cô ấy đang thử độc chế thuốc.”

Con ngươi của Lục Hàn Đình chợt co rút lại, anh kéo
cổ áo Lục Tử Tiễn, ấn anh ta vào tường: “Mày nói cái gì?”

“Tôi nói, Tịch Quán đang thử thuốc ché thuốc, lần đầu
tiên cô ấy thử độc là đêm anh đánh tôi trong phòng
thuốc, cô ấy bát tỉnh ngã vào lòng tôi, hôm nay là lần
thứ hai cô ấy thử độc, độc hoa khiến tinh thần cô ấy
hỗn loạn, nên cô ấy nhằm tôi với anh, cô ấy cầu xin

anh đừng tức giận, cầu xin anh ôm lấy cô ấy.”

Trái tim của Lục Hàn Đình bị bóp chặt lại mạnh mẽ,

đột nhiên ngay cả hô hấp của anh cũng trở nên đau đón.

Lục Tử Tiễn nhặt mảnh giấy lên, trên đó là phương
trình do Hạ Tịch Quán viết: “Thật đáng tiếc, lần thử
độc thứ hai còn một bước nữa là thành công. Tôi
đoán rất nhanh Tịch Quán sẽ thử độc lần thứ ba thôi,
Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán vì anh mà đánh cược
tính mạng mình, cô ấy vì cứu anh mà ngay cả mạng

mình cũng không cần!”

Lục Hàn Đình thả Lục Tử Tiễn ra, lùi về sau vài bước,
ban đầu có một giọng nói nói với anh, Hạ Tịch Quán
đang thử độc chế thuốc, sau đó là vô số âm thanh nói
với anh, Hạ Tịch Quán vì cứu anh mà mạng của bản

thân cũng không cần.

Anh không biết… cô vậy mà lại đi thử độc hoa Mạn Đà Lat

Cô có phải… điên rồi không?

“Lục Hàn Đình, dòng máu quý giá của Hạ Tịch Quán

là do mẹ cô ấy để lại cho cô ấy, cô ấy mới 20 tuỏi thôi,
vừa mới trở về Hải Thành, ngay lúc khởi điểm của đời
người, còn chưa phát huy giá trị của dòng máu, cô ấy
đã vì anh mà phế bỏ nó. Tôi không biết cô ấy sẽ vì
chuyện này mà đánh mắt thứ gì, tôi chỉ biết dòng máu
của cô ấy đã quay về bình thường, nên, cô ấy tuyệt
đối không chịu nổi lần thứ ba thử độc. Lục Hàn Đình,
trước khi cô ấy vì anh mà thử độc lần nữa, anh hãy
mạnh mẽ đẩy cô ấy ra đi, để cô ấy có thể sống khỏe mạnh!”

Hạ Tịch Quán bị giam trong phòng tắm, cô liên tục gõ
cửa nhưng không ai mở cho cô cả, cô không biết bên
ngoài hai người đàn ông đã nói gì, đã làm gì, họ có
đánh nhau không, còn có Lục Tử Tiễn có nói bậy nói
bạ gì hay không, chuyện thử độc ché thuốc tuyệt đối

không thể nói cho Lục tiên sinh.

Mới vừa thử độc xong, mặc dù ý thức đã tỉnh táo lại,

nhưng sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, cơ thể nhỏ bé

của Hạ tịch Quán lắc lư vài lần, sắp ngã đến nơi.

Cô nhanh chóng nắm chặt bệ rửa tay, miễn cưỡng
mới đứng vững được. Lúc này, tầm mắt cô tối sầm lại,

cái gì cũng không thấy được.

Hàng mi mảnh mai run lên hai lần, cô nhanh chóng
dùng sức nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra, tầm mắt khôi

phục lại ánh sáng, như thể lúc nãy chỉ là ảo giác.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Lục

Hàn Đình bước vào.

Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn lại, người đàn ông cao
thẳng đứng ngược sáng, biểu cảm trên mặt kín bưng,

không cách nào nhìn rõ: “Lục tiên sinh…”

Lục Hàn Đình bước vào, cởi áo khoác đen choàng
qua vai cô, bọc lấy bờ vai yếu gầy trong áo khoác

mình, sau đó anh ôm ngang cô lên.

Anh ôm cô suốt một đường rời khỏi khách sạn, đặt cô

lên ghế phụ của chiếc Rolls-Royce Phantom.

Chiếc xe sang trọng vững vàng chạy trên đường, anh

không nói lời nào với cô, bầu không khí trong xe áp
lực im lặng, Hạ Tịch Quán cảm thấy anh có chút khác
thường: “Lục tiên sinh, anh nói gì với Lục Tử Tiễn thế?”

Bàn tay to đeo chiếc đồng hồ sang trọng của Lục Hàn
Đình ấn trên vô lăng, anh nhìn thẳng về phía trước,
giọng nói lạnh lùng: “Không nói gì, Lục Tử Tiễn thích

em, em có biết không?”

Chương 389: Hạ Tịch Quán, Chúng Ta Ly Hôn Đi
Hạ Tịch Quán không biết tại sao anh lại đột nhiên nói
về chủ đề này, nhưng cô không ngốc, hôm nay Lục Tử
Tiễn đã vén khăn che mặt của côlên, nhất định là thích cô rồi.
Ngón tay mảnh khảnh của cô cong lên, Hạ Tịch Quán
lắc đầu: “Em không biết…”
Lục Hàn Đình ngắt lời cô: “Vậy bây giờ anh sẽ nói cho
em biết, Lục Tử Tiễn thích em, ở Đề Đô hai năm trước
nó đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, nó vì em đuổi
đến tận Hải Thành, tìm kiếm em suốt một năm ròng,
vậy nên bây giờ, em biết rồi đấy.”
Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn anh: “Anh nói cho em
biết mấy thứ này làm gì, em không thích anh ta!”
Lục Hàn Đình nhìn phía trước, Rolls-Royce Phantom
dưới tay lái của anh đi rất vững vàng, anh không nói
thêm lời nào, đêm nay anh đặc biệt im lặng.
Hai người trở lại U Lan Uyễển, vào phòng ngủ, Lục Hàn
Bình thấp giọng nói: “Em vào tắm trước đi.”
“Lục tiên sinh, em…”
Lục Hàn Đình liếc cô một cái: “Em tắm xong đi rồi nói chuyện.”
Thái độ của anh vẫn cưỡng ép độc đoán như thế.
Hạ Tịch Quán cầm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm, cô
tắm nhanh nhát có thể rồi bước ra ngoài.
Dáng người cao lớn của Lục Hàn Đình đứng cửa số
sát đất, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần tây
đen được may thủ công, anh tuấn trưởng thành, lúc
này anh đang đút một tay vào túi quần, tay thon dài
còn lại kẹp điếu thuốc lá, khói mù lượn lờ làm mờ hồ
đi vẻ tuần tú của anh, chỉ thấy xương hàm sắc sảo và
ấn đường nhíu chặt.
Hạ Tịch Quán từ phía sau đi tới, ôm chặt lấy anh: “Lục
tiên sinh, em và Lục Tử Tiễn không có gì cả, em có
thể giải thích…”
“Em mệt không?” Lục Hàn Đình đột nhiên ngắt lời cô.
“GI CO1
Lục Hàn Đình không quay đầu lại, anh hút sâu một hơi
thuốc rồi lại phả ra một làn khói mờ: “Anh hỏi em, em
ở cùng anh có mệt không? Ngày nào cũng phải nghĩ
cách dỗ dành anh, không biết một giây ké tiếp có thể
đạp trúng mìn không, anh có thể lại nổi giận nữa
không, trong đầu lúc nào cũng muốn chữa khỏi anh,
để anh trở nên tốt hơn, hai chữ giải thích này chắc em
cũng nói mệt rồi nhỉ?”
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Em không mệt chút nào…”
“Ò, hai chữ giải thích này em nói không chán, nhưng
anh nghe chán rồi, Hạ Tịch Quán, chúng ta ly hôn đi.”
Hạ Tịch Quán, chúng ta ly hôn đi!
Câu nói này như sắm nổ bên tai Hạ Tịch Quán, cô
buông tay ra, sững người tại chỗ.
Lục Hàn Đình quay người lại, đôi mắt sâu thẳm rơi
xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Lần
này anh không đùa đâu, chúng ta ly hôn đi, anh sẽ để
luật sư soạn đơn ly hôn, mấy phương diện tài sản sẽ
không bạc đãi em, em mau chóng ký tên, chúng ta ly hôn.
Hạ Tịch Quán ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú của
anh, mắt máy giây mới nhận ra anh đang rất nghiêm
túc, thực sự muốn ly hôn với cô.
Nhưng…
“Tại sao? Tại sao chúng ta lại ly hôn?”
Cô hoàn toàn không hiểu, tại sao anh lại ly hôn với cô.
Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng lên thành vòng cung
mỉa mai: “Tại sao ly hôn trong lòng cô không rõ sao, từ
lúc cưới cô, mỗi ngày đến mỗi nơi khác nhau bắt gian
đã biến thành việc thường ngày của tôi rồi, đừng nói
với tôi là cô không làm gì với Tử Tiễn, hai người ôm
nhau, nó còn tháo khăn che mặt của cô ra, có phải
muốn tôi tận mắt thấy các người cởi quần áo lăn lộn
trên giường cô mới chịu thừa nhận, hôm nay là Lục
Tử Tiễn, ngày mai lại là ai…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Hai bàn tay nhỏ bé đang
buông thõng bên cạnh của Hạ Tịch Quán nắm chặt
thành nắm đấm, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh chằm chằm:
“Em không có, đừng vu khống em, nếu anh thực sự
không tin em, vậy anh kiểm tra cơ thể của em đi, xem
em có còn màng trinh hay không?”

Chương 390: Tát Tai

Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh biết
mình đã làm tổn thương cô, nhưng anh phải tự mình

đầy cô ra.

Trước đây trong tâm anh luôn cất chứa thấy may mắn
cùng tham lam, tưởng rằng chỉ cần nắm được cô
trong tay liền có thể có được hạnh phúc, hóa ra không

phải như vậy, hạnh phúc cùng anh vô duyên.

“Lục phu nhân, bây giờ cô lấy cái màng ấy ra nói
chuyện với tôi ư? Có rất nhiều cách để lấy lòng đàn
ông, làm sao tôi biết được cô có lấy lòng Lục Tử Tiễn
như cách cô đã làm với tôi không? Hơn nữa, bây giờ y
học rất tân tiến, ai biết được cái màng của cô có phải
là màng vá hay không? Đối với người học y như cô

mà nói, cái màng này chắc là cũng vá rồi nhỉ…”

Lời còn chưa nói hết, Hạ Tịch Quán đã giơ tay tát anh

một cái thật mạnh.

“Bốp” một tiếng, khuôn mặt điển trai Lục Hàn Đình bị tát mạnh.

Mọi lời nói bạc tình của anh cũng bị cắt ngang, cả căn

phòng chìm vào trong im lặng chết chóc.

Điều thuốc giữa tay, vì thời gian dài không hút nên đã
rút lại, bây giờ ngọn lửa đỏ rực cháy đến đầu ngón tay
của anh, nhưng anh không phản ứng gì, cũng không

hề cảm thấy đau đớn.

Lúc này, Hạ Tịch Quán nâng đôi tay nhỏ bà, xoa lên
vùng bị đánh trên gương mặt điển trai ấy: “Có phải
đánh anh đau rồi không, rất xin lỗi, em không phải cố

ý muốn đánh anh…”

Lục Hàn Đình quay mặt lại nhìn cô, đôi mắt trong veo
ấy của cô bị phủ một tầng sương trong suốt, nhưng cô

vẫn bướng bĩnh không rơi lệ.

Đưa bàn tay nhỏ bé ra ôm lấy vòng eo rắn chắc của
anh, Hạ Tịch Quán áp khuôn mặt tái nhợt cùng thân
thể lạnh lẽo của cô vào lòng anh: “Lục tiên sinh, em
lạnh quá, ôm em một cái, ôm một cái thôi, được không anh?”

Điếu thuốc rơi khỏi đầu ngón tay, hai bàn tay to buông

thõng bên người, anh đã cảm thấy thân nhiệt của cô
lạnh như băng, sắc mặt cô rất xấu, cô vừa mới thử
độc lần thứ hai, cơ thể nhất định rất khó chịu, cô mềm

giọng cầu xin anh ôm cô.

Lục Hàn Đình nâng tay lên, nhưng lại cứng đờ ở giữa

không trung, không dám đáp lại cô một chút dịu dàng.

“Lục tiên sinh, hôm nay anh nói đủ rồi, đừng có nói
lung tung nữa, em sẽ xem anh nói ly hôn là đùa thôi,
em không xem là thật đâu, sao em có thể so đo cùng
người đang tức giận chứ, đầu em hơi choáng, anh ôm

em chút đi.” Hạ Tịch Quán ôm anh thật chật.

Nhưng cô không nhận được đáp lại, người đàn ông

cứng đờ người để cô ôm, không nói tiếng nào.

Hạ Tịch Quán ngước đôi mắt đen láy ngắn nước nhìn
anh: “Em thề với anh, nếu ngoài anh ra em còn có
người đàn ông khác, ngày mai em ra ngoài sẽ bị xe đụng.”

Trước khi từ “chết” được nói ra, Lục Hàn Đình đã đầy

cô ra, anh trực tiếp đẩy cô ra khỏi vòng tay của mình.

Hạ Tịch Quán không đứng vững, lập tức ngã trên tắm thảm mềm.

Lúc cô ngã xuống, cô cảm thấy hai mắt tối sầm, không
nhìn thấy gì trong tầm mắt, cả thế giới đều biến thành bóng tối.

Cô mù rồi sao?

Nỗi sợ bị mù khiến đồng tử cô chợt co rút, cứng đờ

trên thảm mà quên mắt phản ứng.

Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi mắt híp đầy đỏ bừng màu
máu, trái tim đau đến mức nứt ra, bàn tay to đang đặt
ở bên hông siết chặt, sau đó buông lỏng ra, anh liên
tục thở hổn hển, dùng hết toàn bộ sức lực toàn thân,

mới nhịn xuống, chịu đựng không ôm lấy cô.

Môi mỏng nhéch lên, anh liền nghe thấy giọng nói bạc

tình tàn nhẫn của chính mình: “Tôi đã nói rồi, tôi không
thiếu Lục phu nhân, cô giữ lại chút thể diện và tôn
nghiêm của mình đi, đừng dây dưa tôi nữa, nhanh

chóng ký đơn ly hôn đi.”

Chương 391: Có Phải Cô Chán Sống Rồi Không?

Nói xong, Lục Hàn Đình nhắc chân rời đi.

Anh đi rồi à?

Anh đã đi rồi.

Hạ Tịch Quán nghe thấy tiếng bước chân xa dần của
anh, anh đi rồi, đã muộn như vậy vẫn rời khỏi U Lan

Uyễn, không quay lại nữa.

Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, khi mở ra vẫn không nhìn
thấy gì, cô bắt đầu mù rồi, lần thử độc thứ hai đã lưu

lại chất độc của hoa Mạn Đà La trong máu cô.

Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ bé mò mẫn tìm cây
kim bạc, cô đẩy kim bạc vào huyệt đạo, cố gắng tống
độc hoa Mạn Đà La ra khỏi cơ thẻ.

Nhưng vẫn không được, chất độc của bông hoa độc
đến mức cô không thể tự chữa cho bản thân bằng sức

mạnh kim châm hiện tại của bản thân.

Kim bạc rơi trên thảm, Hạ Tịch Quán cuộn mình ở bên

cạnh giường, sau đó duỗi ra hai tay nhỏ bé ôm lấy đầu

gối, đôi mắt trống rỗng thát thần nhìn về phía trước.

Cô vẫn không tin Lục tiên sinh sẽ ly hôn với cô, cô sẽ

không ly hôn.

Nhưng lần thử độc này rất tệ, phương trình cuối cùng
vẫn chưa giải được, không thể cứu được Lục tiên
xinh, giờ độc tố đã xâm nhập vào máu của cô, khiến

cô gián tiếp mắt đi thị lực.

Hạ Tịch Quán có một đôi mắt vô cùng đẹp, trong veo
không tì vết, nhưng giờ đây mọi thứ đều trở nên tối

tăm, đôi mắt của cô đã mắt hết màu sắc.

Mù rồi, tương lai cô cầm kim thế nào được đây?

Làm sao chữa bệnh cứu người được nữa?

Hạ Tịch Quán cảm thấy rất lạnh, trên người cô chỉ có
một bộ đồ ngủ mỏng manh, lúc này cô vươn cánh tay

mảnh mai ra ôm chặt lấy mình, cố gắng tạo cho mình

một chút ấm áp.

Cô nhớ vòng tay rộng lớn ấm áp của Lục tiên sinh, để
giờ một thân một chốn bơ vơ, cô thực sự nhớ Lục tiên

sinh rất nhiều, cô mong anh có thể ở cạnh cô.

Hạ Tịch Quán cúi đầu, vùi sâu khuôn mặt nhỏ bé tái
nhợt vào đầu gối, hàng mi mảnh khảnh run rẫy, nước

mắt lã chã rơi xuống.

Trong ghé hộp sang trọng của quán bar 1949, Lục
Hàn Đình đang ngồi trên sô pha, dốc một chai rượu
vào miệng, trên bàn trước mặt anh lỉnh kỉnh đủ thứ vỏ

chai rượu rỗng.

Hoắc Tây Trạch bước vào: “Mẹ kiếp, Nhị ca, anh bị cái

gì kích thích thế, tự dưng uống rượu nhiều như vậy?”

Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua Hoác Tây Trạch, hàng
lông mày tuấn tú tràn ra vài phần chán chường, khàn

khàn cười: “Tôi sắp ly hôn rồi, chuẩn bị độc thân lại.”

“Thật sao? Nhị ca, cả Hải Thành này đều biết anh

cưng chiều cho chị dâu gả thay kia đến tận trời, sao

bây giờ đột nhiên muốn ly dị, muốn độc thân lại rồi?”

Hoắc Tây Trạch ngồi xuống: “Nhưng mà Nhị ca này,
hôn sự của anh chỗ bố anh chắc chắn không giữ lời,
bố anh chỉ định con dâu tương lai là thiên kim đại tiểu
thư Lệ Huỳnh Ngọc của Lệ gia giàu có nhất, Lệ Huỳnh
Ngọc người ta vẫn luôn đợi chờ anh đấy, đợi anh chơi
ở Hải Thành đã, rồi quay về Đé Đô thừa kế đế quốc
thương nghiệp khổng lồ kia của Lục gia, cưới thiên
kim nhà giàu nhất, Hạ Tịch Quán vị chị dâu thay gả

này giải trí một chút cũng được, đừng coi là thật.”

Lục Hàn Đình không có biểu hiện gì, chỉ là bật cười

một tiếng, anh không muốn bắt cứ người nào cả.

“Nhị ca, uống một mình thật chán, 1949 chúng em có
vài em gái rất xinh đẹp này, em gọi bọn họ tới bồi anh

uống rượu nhé.”

Lục Hàn Đình liếc thoáng qua HoắcTây Trạch: “Cút!”

Chương 392: Phiên Vân Phúc Vũ
Hoắc Tây Trạch cảm thấy Nhị ca của mình thật sự rất
khác biệt, người ta đến quán bar uống rượu sẽ gọi mỹ
nữ đến bồi, mà Nhị ca cứ như là đám mỹ nữ này sẽ
làm bản anh vậy, gái dù có đẹp đến đâu cũng đừng
nghĩ đến việc lấy được tiền từ anh.
Nhưng Hoắc Tây Trạch không dám khiêu khích Lục
Hàn Đình, anh ta mau chóng chuồn ra ngoài.
Lục Hàn Đình uống thêm máy chai rượu, rượu ngắm
chằm chậm, đôi mắt thâm thúy của anh nhuốm chút
ngây dại, đã hơi say.
Lúc này, cửa phòng bao sang trọng được đầy ra, một
bóng người bước vào, chính là Hạ Nghiên Nghiên.
Đoạn thời gian trước Hạ Nghiên Nghiên bị tổn thương
nguyên khí nặng nề, vì vậy mấy ngày nay cô ta rất yên
tĩnh, chỉ là dưới lớp vẻ ngoài tĩnh lặng kia cô ta đang
ấp ủ mưu kế thâm sâu.
Hạ Nghiên Nghiên bước vào, đến bên cạnh Lục Hàn
Đình, cô ta thì thầm: “Lục tổng… Lục tổng…”
Lục Hàn Đình say rượu, không đáp lại.
“Lục tổng, em đưa anh về phòng.” Hạ Nghiên Nghiên
đỡ Lục Hàn Đình dậy, đưa anh ra khỏi phòng bao
sang trọng, đến phòng tổng thống.
Trong phòng tổng thống, Hạ Nghiên Nghiênđặt Lục
Hàn Đình trên chiếc giường lớn mềm mại, cô ta si mê
nhìn ngũ quan tuấn tú trưởng thành của Lục Hàn
Đình, sau đó đưa tay ra cởi áo sơ mi đen của Lục Hàn Đình.
Một cúc rồi hai cúc áo đã bị cởi ra, lộ ra xương quạt
tỉnh xảo của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ xinh của
Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng đỏ lên, nhịp tim cũng tăng nhanh.
Khi cô ta chuẩn bị cởi cúc áo thứ ba, một bàn tay to
lớn đột nhiên kéo qua siết chặt cánh tay cô.
Hạ Nghiên Nghiên căng thẳng thở gấp, khi ngẳng đầu,
Lục Hàn Đình trên giường đã từ từ mở mắt, ánh mắt
có chút uễ oải vừa đen vừa sâu rơi vào mặt cô ta.
Bất cứ khi nào cô ta đối mặt với người đàn ông này,
Hạ Nghiên Nghiên đều cảm thấy sợ hãi căng thẳng.
Khí chất của người đàn ông có cả tài sản quyền thế
địa vị quá mức mạnh mẽ, lúc ung dung nhìn chằm
chằm người khác, thật giống như có thể nhìn thấu tâm hồn người ta.
“Lục… Lục tổng…” Hạ Nghiên Nghiên sợ hãi nói lắp bắp.
Lúc này Lục Hàn Đình đưa tay ra, trực tiếp kéo cô ta qua.
Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng ngã vào vòng tay của
anh, mùi cơ thể sạch sẽ của người đàn ông xen lẫn
mùi thuốc lá và rượu nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi cô,
mùi hương đó quyến rũ đến chết người.
Toàn thân Hạ Nghiên Nghiên mềm nhũn, gần như
chảy ra thành nước trong vòng tay anh.
Tất cả hệt như một giấc mơ, Hạ Nghiên Nghiên không
biết bao nhiêu lần trong giấc mộng mơ được ngủ trong
vòng tay của Lục Hàn Đình, còn cùng anh phiên vân phúc vũ.
(*) Dựa theo nghĩa gốc là lật lọng, thì ý ở đây mang
nghĩa chuyển, ý chỉ lăn lộn trên giường.
Thật không ngờ, ngày này cuối cùng cũng trở thành sự thật.
“Lục tổng…” Hạ Nghiên Nghiên nũng nịu gọi.
Lục Hàn Đình ôm cô ta vào lòng, hàng mi tuần tú khép
lại, khàn khàn thì thào: “Quán Quán… Quán Quán…”
Anh cứ nỉ non tên Hạ Tịch Quán hết lần này đến lần khác.
Nụ cười trên mặt Hạ Nghiên Nghiên đông cứng lại,
như bị một chậu nước lạnh dội xuống, hóa ra anh xem
cô ta là vật thế thân cho Hạ Tịch Quán.
Song, cơ hội này khó có được, cô ta không nên bỏ lỡ.
Tay Hạ Nghiên Nghiên trượt xuống vòng eo hẹp rắn
chắc của anh: “Lục tổng, anh say rồi, em giúp anh cởi
quần áo nhé, chúng ta cùng nhau ngủ nha.”
Lục Hàn Đình không từ chối, anh vùi khuôn mặt đẹp
trai của mình vào mái tóc dài của Hạ Nghiên Nghiên.
Gần một giây tiếp theo, Lục Hàn Đình đột nhiên mở
mắt ra, mọi sự mê man nhẹ dưới mắt đều thu lại, anh
vung tay lên, hất ngã Hạ Nghiên Nghiên rơi xuống giường.
“Bụp”, Hạ Nghiên Nghiên ngã xuống thảm trong tư thế
vô cùng chật vật, đau đón kêu lên.
Lục Hàn Đình nhanh chóng đứng dậy xuống giường,
từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt âm u lạnh lẽo,
gần như lăng trì cô ta: “Hạ Nghiên Nghiên, ai cho cô
vào, cô chán sống rồi sao?”
Hạ Nghiên Nghiên cảm thấy xương cốt mình đều bị
anh hất gãy, cô ta tái mặt nhìn Lục Hàn Đình: “Lục
tổng, em thấy anh say nên mới tốt bụng đưa anh vào
phòng, lúc nãy anh còn xem em là Tịch Quán…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK