“Băng Băng, em mau mau rời đi đi! Cơ thể anh có chút khó chịu, anh không muốn làm em bị thương, nghe lời.”
Hà Băng đã thấy qua dáng vẻ anh khi lên cơn nghiện, đêm hôm đó anh suýt chút nữa bóp chết cô, cô suy nghĩ một chút: “Lúc anh phát nghiện, bọn họ đều dùng dây thừng trói anh, không thì, em cũng trói anh lại nhal Như vậy anh không thể làm em bị thương.”
Lúc này Diệp Minh cái gì cũng đều nghe theo cô, anh gật đầu: “Được.”
Hà Băng tìm tới sợi dây, cột hai tay anh vào đầu giường, như vậy anh không thể lộn xộn nữa.
“Được rôi.” Hà Băng võ vô tay.
“Băng Băng, em đã trói kỹ, em mau chóng đi đi!” Diệp Minh lại một lần nữa thúc giục, đi nhanh một chút đi! Đừng lo cho anh, anh chịu đựng được, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Hà Băng dí dỏm nháy mắt, vô tội nhìn anh: “Em chỉ nói trói chắc anh, chứ không nói em sẽ rời đi nha.”
“Em!”
Lúc này Hà Băng lại leo lên trên đùi anh ngồi xuống, sau đó dùng hai tay ôm cổ anh: “Anh thực sự đành lòng đuổi em đi à?”
Nói rồi cô dùng sức cắn một cái khóe môi anh.
Cô cắn rất dùng sức, Diệp Minh liền cảm giác khóe môi mình bị cắn rách rồi, dòng máu ngai ngái tràn vào trong cổ họng anh.
Tất cả những thứ này, làm cho anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, một đêm kia cô đã từng dùng sức cắn rách môi anh, Diệp Minh cảm giác mình lại bắt đầu nằm mơ, hiện tại cô gái ngồi trên đùi anh hoàn mỹ trùng điệp với cô gái đêm đó bị anh đặt ở dưới thân.
“Em làm cái gì?” Yết hầu Diệp Minh cuộn lên xuống, trong hai mắt đều là tình triều đáng sợ.
“Anh nói xem?” Hà Băng hôn một đường đi xuống, rơi trên yết hầu anh.
Diệp Minh vùng vây, nhưng tay anh bị trói chặt, bây giờ tư thế là anh tựa ở đầu giường, cô ngồi trên đùi anh làm xằng làm bậy, cô hoàn toàn năm giữ quyền chủ động.
Diệp Minh biết mình bị gạt, cô chắc chắn cố ý trói chặt anh, con bé hư này!
“Băng Băng.” Anh khàn khàn gọi tên cô.
“Em ở đây.” Hà Băng lên tiếng, sau đó tay cô đi xuống, rơi trên thắt lưng bên hông anh.
Diệp Minh cảm giác bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đều là dằn vặt, vốn dĩ cơn nghiện đã làm cho anh rất khó chịu, nhưng bây giờ tất cả cảm quan của anh rơi vào trên người cô, anh hận không thể phá vỡ dây thừng xuất kích, nghiêm khắc chặn cô lại.
Khuôn mặt nhỏ Hà Băng ửng hồng, hai mắt ướt sũng nước nhìn anh: “Miệng vết thương của anh, có gì đáng ngại không?”
“Sao bây giờ mới nhớ tới hỏi cái này, vừa rồi em một đường câu dẫn anh cũng không nghĩ đến anh là bệnh nhân trọng thương.” Diệp Minh cười khàn.
Hà Băng nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại, cô đang giúp anh mài “Băng Băng,” Diệp Minh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: “Ở đây không có biện pháp an toàn, hình như em không phải kỳ an toàn đúng không…”
Hà Băng gật đầu: “Dạ, đang là kỳ nguy hiểm của em luôn đấy, nói không chừng… sẽ mang thai đó…”
“Vậy không được.”
Hà Băng vươn tay che miệng anh: “Vì sao không được? Nếu như mang thai thì sinh, Diệp Minh, em muốn sinh con cho anhl”