Lục Hàn Đình lúc này đã không còn chút men say
nào, anh nhìn Hạ Nghiên Nghiên lúc này đang chật
vật bằng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm, vừa rồi anh thực
sự say, coi cô ta thành Hạ Tịch Quán.
Nhưng khi vùi mặt vào mái tóc dài của Hạ Nghiên
Nghiên, thứ mà anh ngửi thấy không phải là mùi thơm
nữ tính khiến anh mê mắn, mà là mùi nước hoa nhân
tạo, khiến anh trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cô ta không phải là Quán Quán của anh!
Chỉ cần nghĩ đến việc lúc nãy anh kéo Hạ Nghiên
Nghiên vào lòng và ôm cô ta, Lục Hàn Đình Đình đã
cảm thấy khó chịu khắp người, anh hận không thể
hung hãn cọ xát cơ thể mình từ trong ra ngoài, tắm
sạch máy lần.
“Cút ngay, đừng để tôi gặp lại cô!” Nói xong, Lục Hàn
Đình nhanh chóng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Lục Hàn Đình cởi chiếc áo sơ mi
đen của mình ra, chiếc áo sơ mi của anh đã bị dính
mùi nước hoa nhân tạo khó chịu của Hạ Nghiên
Nghiên, thậm chí còn có sợi tóc dài treo trên áo.
Lục Hàn Đình trực tiếp ném chiếc áo đen vào thùng
rác, sau đó bật vòi hoa sen để nước lạnh xối xuống từ đỉnh đầu.
Anh hung hăng chà xét cơ thể mình máy lần, nhưng
cho dù có tắm như thế nào, anh đều cảm thấy chính
mình không thẻ rửa sạch.
Giọng nói trong trẻo và mềm mại của Hạ Tịch Quán
vang lên bên tai: “Lục tiên sinh, mắt em không thể
chứa nổi một hạt cái, chỉ cần để em ngửi thấy mùi
người phụ nữ khác trên người anh, em cũng không
cần anh nữa!”
Lục Hàn Đình nhắm mắt lại, lại cọ rửa mình thêm máy
lần, động tác của anh không còn bình tĩnh như trước,
có chút nóng nảy hốt hoảng, anh sợ Hạ Tịch Quán
thật sự ngửi thấy mùi gì đó, rồi cô sẽ không cần anh nưa.
Đột nhiên, động tác của Lục Hàn Đình đông cứng đờ.
Anh đang làm gì vậy?
Chẳng phải đã nói với cô muốn ly hôn sao? Chẳng
phải đã nói nên đẩy cô ấy ra thật xa sao? Sao anh ở
nơi này giống như đứa trẻ phạm sai chột dạ, liều
mang tẩy rửa mình thật sạch sẽ vậy chứ?
Anh thật quá nực cười!
Lục Hàn Đình nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước lạnh
xối từ trên đầu xuống, giờ phút này choáng đầy trong
trí óc anh, đều là gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà
xinh đẹp của Hạ Tịch Quán, còn có dáng vẻ khi cô
ngã xuống. Giờ cô sao rồi, có khó chịu chỗ nào không,
đã ngoan ngoãn tự đứng dậy đi ngủ chưa?
Cô nhất định rất ghét anh rồi nhỉ, cô nhất định không
thích anh nữa rồi nhỉ, cô sẽ sớm rời xa anh đúng không?
Cô sẽ ký vào đơn ly hôn, phải không?
Lục Hàn Đình giật giật đôi môi mỏng, anh cảm giác
như có con dao cắm sâu vào tim, không ngừng ngoáy
sâu vào, găm đến khi anh một thân máu thịt lẫn lộn.
Người con gái anh yêu hết mực, thu liễm tất cả dè đặt
nâng trên tay, cô gái thương anh đến vậy, vì cứu anh
mà ngay cả tính mạng mình cũng không cần, vậy mà
bây giờ anh phải đích thân tự đầy cô ra xa.
Anh rất muốn chữa khỏi bệnh cho mình, nhưng không
phải trả giá bằng mạng sống của cô.
Cô ở bên cạnh anh sẽ chỉ càng thêm vất vả, càng
thêm mệt mỏi, rời xa anh, cuộc sống tươi sáng của cô
mới bắt đầu, trong tương lai cô sẽ gặp được người tốt
hơn anh, cô sẽ hạnh phúc.
Mà anh, sẽ không bao giò gặp lại một cô gái như cô
nữa, anh biết rất rõ cơ thể và tình trạng của mình sẽ
trở nên tồi tệ như thế nào nếu không có cô, cô là liều
thuốc duy nhất của anh.
Nhưng không sao cả, để anh một mình rơi xuống địa
ngục đi, anh vốn là từ địa ngục mà đến, ngay từ đầu
đã là sai làm, anh không nên tham lam ánh dương cô
đem đến.
Sáng sớm, Hạ Tịch Quán mở mắt ra, thị lực cô đã
khôi phục trở lại, sau khi tắm rửa đơn giản cô liền đi
đến Xu Mật, Lệ lão phu nhân đã tỉnh lại.
Khu phòng Vip tràn ngập niềm vui, trưởng khoa Lý
Văn Thanh đích thân kiểm tra Lệ lão phu nhân, rồi
cười nói: “Lão phu nhân, chúc mừng bà, ca phẫu thuật
rất thành công, cơ thể bà đang hồi phục rất tốt, mọi
phương diện khác cũng đang diễn ra tốt hơn, bà nhất
định sẽ sống lâu trăm tui.”
Lệ lão phu nhân dựa vào giường, tuy rằng còn yếu
nhưng tinh thần bà rất tốt, bà nắm lấy bàn tay nhỏ bé
của Hạ Tịch Quán nói: “Cảm ơn tiểu tiên nữ của bà,
tiểu tiên nữ, lần này cháu đã cứu bà, bà ghải báo đáp
cháu thật tốt.”
Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Lão phu nhân, chữa bệnh
cứu người chính là bổn phận của bác sĩ chúng cháu,
cháu không cần báo đáp đâu ạ, chỉ cần cơ thể bà
khỏe mạnh là được ạ.”
Chương 394: Lấy Thân Báo Đáp
“Sao mà làm thế được?” Lệ lão phu nhân kiên quyết
nói: “Bà phải báo đáp cháu, đều nói ân cứu mạng,
phải lấy thân báo đáp, tiểu tiên nữ, cháu cảm thấy lầy
thân báo đáp thế nào?”
Gì mà lấy thân báo đáp?
Hạ Tịch Quán mở to mắt nhìn Lệ lão phu nhân trước mặt.
“Phụt” một tiếng, Từ Thiếu Nam đang gọt táo bỗng bật
cười: “Ngoại ơi, thành ngữ lấy thân báo đáp này
không phải dùng vậy đâu ạ, bà cũng không thể đem
bản thân mình này đi báo đáp con nhỏ xấu xí này.”
Lệ lão phu nhân lấy gối đập mạnh vào người Từ Thiếu
Nam, thô bạo răn dạy: “Cháu nói ai xấu, cháu xấu thì
đúng ấy, cháu xấu, cả nhà cháu ai cũng xấu!”
Từ Thiếu Nam khiếp sợ nhìn bà ngoại mình, toang rồi
toang rồi, anh ta quả thật là con nuôi nhặt về mài!
Ngay sau đó bên tai Từ Thiếu Nam vang lên giọng nói
vô cùng ân cần và tốt bụng của bà nội mình, hoàn
toàn khác với giọng điệu hung dữ với anh: “Tiểu tiên
nữ, cháu cứu bà, bà liền gả đứa cháu ngoại này cho
cháu, thế nào?”
Từ Thiếu Nam sững người, cái gì, cái gì, bà ngoại lấy
anh ta để báo đáp cho con nhỏ xấu xí này ấy hả?
“Ngoại, ngoại đang nói cái gì vậy, ngoại làm sao có thể
bán cháu được chứ?” Từ Thiếu Nam không phục phản đối.
Lệ lão phu nhân thậm chí không thèm nhìn Từ Thiếu
Nam, bà vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch
Quán, cố gắng hết sức để quảng bá thằng cháu mình:
“Tiểu tiên nữ, cháu mau nhìn xem đứa cháu ngoại này
của bà, như thế nào, đẹp trai phải không, hơn nữa nó
rất có tiền, còn có quyền, địa vị. Đến giờ vẫn chưa có
vợ, cháu cưới nó đi, rồi dạy dỗ nó thật tối, sau này nó
đi chỉnh người bên ngoài, cháu thì chỉnh nó. Tiểu tiên
nữ, như vậy đi, nếu cháu đồng ý, bây giờ bà sẽ bảo
thằng cháu này quỳ xuống cầu hôn cháu, thế nào?
Lựa ngày không bằng thử ngày mà, hôm nay là ngày
rất tốt, đặc biệt thích hợp việc gả cưới!”
Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều ngây người,
Hạ Tịch Quán cũng vậy, mọi người đều khiếp sợ nhìn
Lệ lão phu nhân giống như mấy người rao hàng
chuyên nghiệp, rao bán cháu ngoại mình, cuối cùng
còn hận không đưa đến hồi kết “đưa vào động phòng”.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lên tiếng: “Lão phu nhân,
cám ơn lòng tốt của bà, nhưng cháu trai của bà, cháu
thật sự không trèo cao nồi.”
Đôi mắt đào hoa của Từ Thiếu Nam nhìn Hạ Tịch
Quán một cái, cuối cùng cô cũng có chút biết thân biết phận.
Song, nghe được lời từ chối của cô, trong lòng Từ
Thiếu Nam có chút khó chịu, anh ta chưa bao giờ bị
phụ nữ từ chối.
“Tiểu tiên nữ, cháu sao mà với cao không nỗi chứ,
BỘ.
“Lão phu nhân.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngắt lời
bà, cô nhẹ giọng nói nhỏ: “Cháu đã có người thích rồi,
cháu đã kết hôn, đã có chồng rồi ạ.”
Cái gì?
Lệ lão phu nhân và Từ Thiếu Nam đều cứng đờ, Hạ
Tịch Quán trông còn nhỏ hơn 20 tuổi, căn bản chẳng
nhìn ra cô đã lập gia đình rồi.
Hạ Tịch Quán nhếch lên đôi môi đỏ mọng, con ngươi
sáng ngời tràn đầy tia sáng vỡ vụn: “Lão phu nhân, bà
không nghe lầm đâu ạ, cháu đã kết hôn rồi, tính tình
chồng cháu không tốt lắm, có lúc anh ấy sẽ nổi giận
với cháu, cần cháu đi dỗ anh ấy, có lúc buổi tối anh ấy
sẽ không về nhà, còn nói rất nhiều lời làm tổn thương
người khác, nhưng cháu biết anh ấy không phải có ý,
chính anh ấy cũng rất khó chịu. Trước đây cháu từng
tưởng tượng, người mình yêu sẽ là người như thế
nào, anh ấy chắc hẳn sẽ dịu dàng, quan tâm, hoàn
hảo lại mạnh mẽ, nhưng sau này gặp được anh, phát
hiện ra người con yêu là anh ấy, tới tận bây giờ cháu
chưa từng nghĩ đến việc rời xa anh ấy. Cháu muốn
cùng anh ấy trải qua xuân hạ thu đông, khép lại vét
sẹo trong lòng anh ấy, muốn từng ngón tay mình đan
vào bàn tay anh, ở cạnh anh từ từ lớn lên, từ từ già
(9b
Chương 395: Rời Khỏi Hải Thành, Đến Đề Đô
Hạ Tịch Quán giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, trong
đôi mắt trong veo thoáng qua nụ cười: “Lão phu nhân,
cháu đành phải phụ lòng tốt của bà rồi.”
Lệ lão phu nhân nghe hiểu, cũng thấy rõ, tiểu tiên nữ
của bà đã có gia đình, hơn nữa con bé còn yêu anh ta tha thiết.
Xong rồi, bà đến muộn rồi!
“Tiểu tiên nữ, nếu lấy thân báo đáp cháu không muốn,
vậy cháu có thể nói ra yêu cầu, bà có thể đáp ứng
cháu.” Lệ lão phu nhân hiền lành cười nói.
Hạ Tịch Quán đứng dậy: “Lão phu nhân, vẫn là câu
nói kia, những việc này đều là bổn phận của cháu, bà
chăm sóc cơ thể thật tốt đi ạ, cháu đi trước, khi nào
rãnh rỗi con sẽ về thăm bà.”
Hạ Tịch Quán rời đi.
Hạ Tịch Quán ra ngoài, sau lưng truyền đến giọng nói
của Từ Thiếu Nam: “Này, con nhỏ xấu xí”
Từ Thiếu Nam đuổi đến.
Hạ Tịch Quán dừng bước, quay đầu nhìn Từ Thiếu
Nam: “Từ thiếu, có việc gì không?”
Đôi mắt phượng đào hoa của Từ Thiếu Nam nhìn cô
lên xuống: “Cô thật sự kết hôn rồi?”
“ừ„”
Từ Thiếu Nam đi tới chỗ cô, cô gái hai mắt sáng ngời,
nhưng đáng tiếc là cô đang mang khăn che mặt, nhìn
không thấy mặt, anh ta đưa tay vén khăn che mặt ra:
“Mặt mũi cô thế nào, cho tiểu gia nhìn chút xem.”
Hạ Tịch Quán đưa tay ra, “bốp” một cái hắt tay anh ta ra.
Từ Thiếu Nam khit mũi rút tay về: “Tôi thấy cô chắc
chắn là con nhỏ xấu xí, sao cô không nói yêu cầu gì
với bà tôi, chẳng lẽ là chiêu lạt mềm buộc chặt à,
nhiều cơ hội tốt đến thế mà, cơ hội này bỏ qua rồi
chưa chắc lần sau đã có được, vì tôi phải đưa bà
ngoại về Đề Đô rồi.”
“Hai người phải về rồi à?” Lệ lão phu nhân và anh ta
là từ Đế Đô đến, trở về cũng bình thường: “Đợi lát
nữa tôi kê đơn thuốc đưa anh mang về, cơ thể của lão
phu nhân còn cần phải điều dưỡng.”
Nhìn thấy cô thật sự không muốn đưa ra yêu cầu, Từ
Thiếu Nam nheo đôi mắt phượng: “Con nhóc xấu xí,
cô sẽ đến Đế Đô chơi chứ?”
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Tạm thời không có ý định này.”
“Cô đã cứu bà ngoại tôi một mạng, tôi nợ cô một ân
tình, tiểu gia thưởng phạt phân minh, nếu như cô đến
Đề Đô, có thể có thể tìm tiểu gia chơi.” Nói xong, Từ
Thiếu Nam trực tiếp rời đi.
Hạ Tịch Quán không hiểu ý của Từ Thiếu Nam, nhưng
thuộc hạ của Từ Thiếu Nam nghe mà trợn mắt há
mồm, ý thiếu gia là, chỉ cần Hạ Tịch Quán đến Đề Đô,
anh – thái tử gia Đế Đô này sẽ bảo bọc cô.
Trong phòng bệnh V.I.P, Lệ lão phu nhân nói: “Không
vui, không vui, tiểu tiên nữ không làm cháu dâu bà
được rồi, thu dọn đồ đạc, chúng ta về Đề Đô thôi.”
Từ Thiếu Nam cũng đang có ý đó: “Bà ngoại, lần này
bà lén đến hải Thành không phải là nói muốn đi du
lịch, tìm chị em tốt Thúy Phân của bà chơi à? Trước
khi về bà có muốn hẹn Thúy Phân của bà uống trà
gặp mặt không?”
Lệ lão phu nhân phát phát tay: “Khỏi đi, Thúy Phân tới
đây cũng sáu, bảy năm rồi, cuộc sống thanh nhàn
sớm đã dút, bà ấy rất nhanh sẽ phải quay về Đé Đô
thôi, bởi vì con trai bà ấy muốn tới đón bà, đến lúc đó
trở về Đề Đô, hai chúng ta ra đón, bây giờ về trước đi đã.”
“Dạ, vậy để cháu kêu người chuẩn bị máy bay riêng.”
Hạ Tịch Quán đi xét nghiệm máu một lần nữa, cô
đoán không sai, cô trúng độc hoa, mù gián tiếp là do
độc hoa gây ra.
Cô nắm chặt tờ xét nghiệm trong tay, độc hoa là kịch
độc nhân gian, căn bản là không có cách nào giải trừ,
năng lực dùng kim của cô cũng không thể nào tự cứu mình được.
Không cứu được mình, cũng không cứu được Lục tiên sinh.
Đúng lúc này, một bóng người tuấn tú lạnh lùng đi
phía trước, Lục Tử Tiễn đi tới.
Chương 396: Sống Sót
Lục Tử Tiễn nhìn cô, sau đó ánh mắt rơi xuống tờ xét
nghiệm trên tay cô: “Có phải em trúng độc hoa rồi không?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng gấp tờ kiểm tra bỏ vào túi
xách, không trả lời câu hỏi này mà chuyển chủ đề:
“Viện sĩ Lục, cảm ơn anh lại cứu tôi lần nữa, anh đã
cứu tôi mấy lần rồi, đợi có thời gian, tôi cùng Lục tiên
sinh mời anh ăn cơm nhé, biểu đạt ý cảm ơn của tôi.”
Cô nói cô cùng Lục Hàn Đình mời anh ăn cơm, họ đều
là những người đàn ông và phụ nữ trưởng thành, Lục
Tử Tiễn vén tắm màn che mặt lên, bây giờ cô đã đáp
lại anh, Lục Tử Tiễn hiểu.
“Tôi còn có việc phải làm, đi trước.” Hạ Tịch Quán
nhắc chân rời đi.
“Tịch Quán!” Lục Tử Tiễn vươn tay giữ lại cổ tay mảnh
mai của cô.
Hạ Tịch Quán dừng lại, cô dùng sức rút cổ tay trắng
noãn lại: “Viện sĩ Lục, tôi là chị dâu anh, anh là em rễ
tôi, sau này chị dâu em rể chúng ta nên giữ chút
khoảng cách đi, Lục tiên sinh sẽ hiểu lầm, người khác
nhìn thấy cũng sẽ chỉ trích.”
Lục Tử Tiễn nhìn con ngươi sáng ngời của cô, mím
môi mỏng, sau đó nói: “Tịch Quán, cùng tôi trở về Đề
Đô, em trúng độc hoa rồi, trở về Đề Đô cùng tôi, tôi có
thể cứu em.”
Hạ Tịch Quán nâng mắt lên nhìn Lục Tử Tiễn.
“Tịch Quán, chẳng lẽ em muốn chết ư2″
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Không, tôi muốn sống, tôi còn
rất nhiều việc phải làm.”
“Vậy em theo ta trở về Đé Đô, đây là cách duy nhất
em có thể sống sót.”
Hạ Tịch Quán hạ hàng mi mảnh mai xuống, không lên tiếng.
“Tịch Quán, em không rời được đây ư? Hải Thành này
đâu có người thân em, để lại trong ký ức em chỉ có
phản bội cùng vứt bỏ lúc đó, tại sao em còn muốn ở
lại đây? Đế Đô là trung tâm y học, nơi đó phồn hoa
tựa gắm, tôi có loại cảm giác, em trời sanh là đến đó,
em thuộc về nơi đó, cùng tôi rời khỏi Hải Thành, đến
Đề Đô đi.”
Hạ Tịch Quán nhìn mảnh sáng loang lỗ dưới chân
mình, hồi lâu mới cất tiếng: “Nhưng… nơi này có Lục
tiên sinh, đây là nơi tôi gặp anh ấy, có hết thảy ký ức
giữa tôi và anh ấy, tôi không thể rời khỏi đây, cũng
không thể rời khỏi anh ấy, cho dù thành phố này cất
chứa ký ức đau khổ nhát của tôi, nhưng vì Lục tiên
sinh, trong lòng tôi vẫn yêu sâu đậm thành phố này.”
Bởi vì một người yêu, mà đem lòng yêu một thành
phó, Lục Tử Tiễn nhìn Hạ Tịch Quán: “Vậy còn cơ thể
của em thì sao?”
“Chuyện đến Đề Đô, tôi sẽ cân nhắc thêm, nhưng viện
sĩ Lục, anh đừng lãng phí thời gian vào tôi, tôi không
đáng.” Hạ Tịch Quán nói xong liền xoay người rời đi.
Lục Tử Tiễn đứng lặng tại chỗ, nhìn cái bóng xinh xắn
của Hạ Tịch Quán biến mất trong tầm mát của mình,
sau đó anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Lục
Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán không muốn chết, cô phải sống tốt, cho
nên chuyến đi về Đế Đô phải nằm trong kế hoạch,
nhưng trước khi rời đi, cô phải giải quyết hết toàn bộ
chuyện Hạ gia.
Cô muốn phanh phui sự thật về việc ông nội cô ngã
lầu mười năm trước, còn có kết cục sau cùng của Hạ
Nghiên Nghiên, phải là do cô viết!
Hạ Tịch Quán bắt taxi đến Hạ gia, cô muốn gặp Hạ
lão gia, dựa theo thời gian mà đoán, ông nội chắc máy
ngày nay sẽ tỉnh
Nhưng khi Hạ Tịch Quán bước vào phòng, không có
ai trên giường, Hạ lão gia không thấy đâu!
Hạ Tịch Quán nhanh chóng hỏi người giúp việc: “Ông
nội của tôi đâu?”
Lúc này, Lý Ngọc Lan lắc vòng eo đi tới: “Hạ Tịch
Quán, cô khỏi tìm, chúng tôi đã chuyển lão gia sang
chỗ khác rồi, sau này chúng tôi sẽ sẽ không để cho cô
gặp lại lão gia.”
Đáy mắt Hạ Tịch Quán chọt lạnh.
Chương 397: Mang Thai
Hạ Tịch Quán nhìn Lý Ngọc Lan: “Lý Ngọc Lan, các
người giấu ông nội ở đâu, có phải các người chột dạ,
sợ ông nội tỉnh lại nói ra sự thật hơn mười năm trước không?”
“Sự thật? Hạ Tịch Quán, tao không hiểu mày đang nói
cái gì, rõ ràng hơn mười năm trước là mày đã đầy lão
gia xuống, bọn tao không để cô gặp lại lão gia là cũng
vì sự an toàn của lão gia. Huống chỉ chuyện này là do
bố mày tự tay lo liệu hết, tao khuyên mày đừng có chủ
ý lên người lão gia nữa, mau đi đi!” Lần này miệng
lưỡi Lý Ngọc Lan rất nhanh, một câu liền khẳng định
là Hạ Tịch Quán đẩy lão gia xuống lầu, còn hạ lệnh đuổi khách.
Hạ Tịch Quán không dây dưa nữa, cô xoay người đi xuống lầu.
Lúc này một người giúp việc từ trong bếp đi ra, trong
tay bưng một bát thuốc: “Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi ạ.”
Hạ Tịch Quán đi ngang qua người giúp việc, cô dừng
lại, nhìn vào bát thuốc.
Sắc mặt Lý Ngọc Lan thay đổi, bà ta hùng hỗ đi xuống
lầu, tát người giúp việc đó một cái: “Tiểu tiện nhân, ai
bảo mày bưng thuốc ra, mau bưng về!”
Người giúp việc mếu máo: “Vâng, thưa phu nhân.”
Hạ Tịch Quán lại nhìn Lý Ngọc Lan, lần này mang ý
dò xét: “Lý Ngọc Lan, bà bệnh à? Thế này đi, tôi là
bác sĩ, để tôi bắt mạch miễn phí cho bài”
Lý Ngọc Lan sửng sốt, cả người lùi về phía sau,
không cho Hạ Tịch Quán bắt mạch: “Hạ Tịch Quán,
mày mau đi lẹ lên, mày không đi tôi kêu người đánh
đuổi mày ra đấy!”
“Lý Ngọc Lan, vậy bà bảo trọng, tôi đi trước.” Hạ Tịch
Quán rời đi.
Hạ Tịch Quán rời khỏi biệt thự, cô dừng bước quay
lại, cô vừa ngửi thấy bát thuốc bắc, nếu đoán không
lầm thì là bát thuốc an thail
Lý Ngọc Lan đang mang thail
Thật ra thì Hạ Chấn Quốc luôn muốn có con trai, Lý
Ngọc Lan đã sinh cho ông hai cô con gái liên tiếp
nhưng không sinh được con trai, điều này luôn là tiếc
nuối với Hạ Chấn Quốc.
Không ngờ Lý Ngọc Lan lớn tuổi vậy rồi, vẫn chưa
chết tâm muốn sinh con trai, bây giờ bà ta cũng gần
năm mươi tuổi rồi, lại còn thuận lợi mang thai lần thứ ba.
Có thể nhìn ra được Lý Ngọc Lan rất để ý đến cái thai
này, có lẽ là vì sợ cô phá hỏng nó, cũng không muốn
cho cô biết, chẳng trách Hạ gia khoảng thời gian này
im hơi lặng tiếng như vậy, xem ra bọn họ muốn yên ổn
sinh ra con trai để xoay mình.
“Ting” một tiếng, điện thoại của Hạ Tịch Quán vang
chuông, là tin báo WeChat.
Song Song gửi tin.
Song Song gửi trực tiếp một bức ảnh: “Quán Quán, tôi
đi dạo mua đồ gặp được một người, cô nhìn xem có
phải là bố cô không?”
Hạ Tịch Quán bấm vào bức ảnh, đúng là Hạ Chấn
Quốc, nhưng Hạ Chắn Quốc không đi một mình, bên
cạnh còn có một bóng dáng trẻ đẹp, trông rất quen,
Hạ Tịch Quán nhớ ra, là Khổng Chân- bạn thân của
Hạ Tiểu Điệp đây mài!
Hạ Chấn Quốc đưa Khổng Chân đến trung tâm mua
sắm, Hạ Chấn Quốc xách túi lớn túi nhỏ, xem ra ông
ta tiêu không ít tiền, Khổng Chân thân mật kéo tay
anh, còn hôn ông ta.
Song Song: “Giỏi thật ấy, Quán Quán, bố cô lại ở
ngoài bao nuôi sinh viên rồi kìa.”
Hạ Tịch Quán trong thời gian này có chút bận rộn,
không rãnh để ý đến Hạ Chắn Quốc, không ngờ cuộc
sống của Hạ Chấn Quốc lại êm ấm thoải mái đến vậy,
nuôi luôn bồ nhí rồi.
Cờ đỏ(*) trong nhà còn đang dưỡng thai, bên ngoài thì
cờ màu(*) ăn chơi, ông ta cũng không sợ mình bị bắt gặp.
()Cờ đỏ – cờ màu: cờ đỏ chỉ những thành viên ưu tú,
quan trọng của gia đình, ở đây ý chỉ Lý Ngọc Lan, cờ
màu mang ý ngược lại.
Hạ Tịch Quán rep tin Song Song: “Cảm ơn cô nha, cô
lại gửi tôi một bát ngờ rồi.”