Hoắc trì Viễn cố nén nước mắt cởi áo khoác trên người Tề Mẫn Mẫn, đau đớn kịch liệt khi thấy bộ quần áo của cô ướt sũng máu.
Khi anh cởi bỏ quần áo dính máu của Tề Mẫn Mẫn xuống đất nghe thấy tiếng Trác Liệt ở ngoài cửa.
“Hoắc trì Viễn, tôi mang một chậu tuyết đến, hai người lấy tuyết xoa lên cả người nếu không da sẽ bị nứt nẻ!”
“Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn vội vàng lấy chăn đắp cho Tề Mẫn Mẫn, “Anh vào đi!”
Trác Liệt đi vào, đặt chậu tuyết xuống dưới, lo lắng dặn dò Hoắc trì Viễn: “Nhất định phải xoa cả người một lần, đến khi cả người nóng lên mới được! Cả hai ở bên ngoài tuyết quá lâu!”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh!” Giọng Hoắc trì Viễn khàn khàn nói.
Trác Liệt đi ra ngoài trước, lo lắng nói với Hoắc trì Viễn: “Nếu lát nữa không bê được chậu tuyết ra ngoài thì lại gọi tôi!”
Hoắc trì Viễn lại cảm ơn lần nữa.
Sau khi Trác Liệt rời đi, Hoắc trì Viễn bê chậu tuyết lên, mở áo bông, dùng sức xoa cả người Tề Mẫn Mẫn.
Có lẽ đột nhiên tiếp xúc đến tuyết lạnh, Tề Mẫn Mẫn không chịu được kích thích này nên mê man tỉnh lại.
“Hoắc…Trì…Viễn” Tề Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng chớp chớp mắt.
“Có chút lạnh. Cố gắng chịu đựng một chút!” Hoắc trì Viễn vừa giúp Tề Mẫn Mẫn xoa người, đau lòng nói.
Tề Mẫn Mẫn cắn răng, gật đầu.
Sau vài lần đổi chậu tuyết rốt cuộc Hoắc trì Viễn đã khiến người Tề Mẫn Mẫn ấm hơn. Anh giúp Tề Mẫn Mẫn thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi vứt bộ quần áo dính máu xuống đất: “Trác Liệt, anh giúp tôi chôn những bộ quần áo này đi!”
“Giặt sạch là có thể mặc lại mà!” Trác Liệt đi vào, nhìn bộ quần áo trên mặt đất, thật thà nói.
Tề Bằng Trình đi đến bên cạnh anh ấy, trầm giọng nói: “Hoắc trì Viễn bảo cháu chôn thì cháu cứ chôn đi!”
Ông hiểu rõ tâm trạng của Hoắc trì Viễn hiện giờ. Máu trên bộ quần áo kia là máu đứa con chưa chào đời của Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn. Cho nên thằng bé muốn Trác Liệt chôn bộ quần áo này đi, không chỉ là chôn cất bộ quần áo mà chôn cất cả đứa bé của bọn họ nữa.
Trác Liệt lúng túng ôm lấy bộ quần áo đi ra ngoài, tìm một góc trong sân, bắt đầu đào hố chôn.
Tề Mẫn Mẫn nhớ đến đứa bé đã mất, nước mắt lưng tròng, dựa vào lòng Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, chúng ta thật sự mất con rồi sao?”
“Chúng ta sẽ lại có con thôi!” Hoắc trì Viễn đau lòng ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, “Em còn sống mới đúng là lễ vật quý giá nhất mà ông trơi cho anh rồi!”
Tề Mẫn Mẫn dùng sức cắn môi, cố kiềm chế nước mắt.
Cô không dám khóc, bởi vì cô biết nước mắt của cô sẽ càng khiến cho Hoắc trì Viễn khó chịu, tự trách.
Bác Cách Ngạn đưa bác sĩ tới, nhìn thấy A Thập Khố ở ngoài len lút lau nước mắt, bất an hỏi: “Có phải chúng ta về chậm rồi không?”
A Thập Khố vội vàng lắc đầu: “Đang chờ mọi người đó! Nhanh vào trong đi!”
Bác sĩ ngồi bên cạnh, quan tâm hỏi: “Muốn xem cho ai trước đây?”
Trước đó, Bác Cách Ngạn nói với ông là có hai người bị bệnh cho nên ông rất cẩn thận hỏi lại Hoắc trì Viễn. Đối với tính tình người đàn ông này, mấy ngày trước ông đã có cơ hội tiếp xúc, đến nay ấn tượng vẫn còn khá sâu sắc.
Hoắc trì Viễn nghiêm mặt ném ánh nhìn đã biết rồi còn hỏi về phía bác sĩ, lạnh giọng nói:”Khám cho vợ tôi trước đi!”