“Không có việc gì. Chỉ bị trẹo chân, đầu sưng một cục thôi!” Hoắc Hoài Lễ vội vàng giải thích.
“Người không có việc gì là tốt rồi. Xe bị hỏng còn có bảo hiểm!” Bà nội Hoắc cười nói.
Nghe bà nội nói vậy, Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn nhìn nhau cười.
“Mẹ, mẹ biết thật nhiều đó!” Hoắc Hoài Lễ bật cười.
“Mấy người đừng cho rằng tôi ngồi một chỗ thì không biết gì. Trên ti vi cái gì cũng có. Tôi chỉ cần xem là cũng đủ kiến thức!” Bà nội Hoắc cười nói, “Mau đẩy mẹ đi xem nhóc Tương nào!”
“Sao cái trán sưng lớn như vậy?” Sau khi bà nội Hoắc nhìn thấy trên trán Hoắc Tương có vết thương, liền đau lòng nói.
“Bà nội không cần lo lắng, vết thương nhỏ thôi ạ. Trừ bỏ có hủy dung chút ít bên ngoài thì còn lại không có gì đáng ngại đâu.” Hoắc Nhiên nhếch môi, nửa đùa nửa thật nói.
“Anh mới bị hủy dung a!” Hoắc Tương dùng lực vặn eo Hoắc Nhiên.
“Không có đàn ông cho em hành hạ, em chỉ biết lấy anh ra trút giận.” Hoắc Nhiên một bên bi thương kháng nghị.”Eo nhỏ của tôi…”
Nghe thấy Hoắc Nhiên than như vậy, Tề Mẫn Mẫn liền phì cười.
Hoắc Trì Viễn tuy lạnh mặt, nhưng khóe miệng cũng không khỏi lặng lẽ nhếch lên.
Trong nhà nếu như không có một đôi dở hơi như vậy thì quả thực là buồn chán.
“Em quyết định cả đời làm ni cô, từ từ mà hành hạ anh.” Hoắc Tương xoay xoay cổ tay, vô cùng có chí tiến thủ nói.
“Hai người các cháu…” Bà nội cười lắc đầu.
Xem Hoắc Tương còn đủ sức đùa giỡn Hoắc Nhiên như vậy, hẳn là không có việc gì rồi.
“Chị Vương, đi ngắt ít lô hội.” Bà nội dặn dò dì giúp việc, nói.”Con gái trên mặt có sẹo thực khó coi.”
“Trước cứ xoa qua lô hội. Ngày mai anh sẽ đến khoa thẩm mỹ hỏi người bạn lấy chút tinh dầu trị sẹo.” Hoắc Nhiên cười nói.”Em gái bảo bối của anh xinh đẹp như vậy, một vết sẹo cũng không được lưu lại.”
“Anh hai, anh thật tốt!” Hoắc Tương ôm lấy cổ Hoắc Nhiên, làm nũng nói.
“Không phải lúc nãy còn véo anh sao.” Hoắc Nhiên trêu chọc nói.
“Hai ta đánh là thân, mắng là yêu.” Hoắc Tương loạng choạng bám lấy Hoắc Nhiên, cười nói.
“Hai đứa nhỏ này!” Chu Cầm nhìn một cặp con trai con gái tương thân tương ái, liền buồn cười.
Nào đâu có xuất hiện loại tình huống anh em bất hòa, tranh thủ tình cảm, chia trác gia tài??.
Mấy đứa nhỏ đều trò giỏi hơn thầy, một đám đều liều mạng kiếm tiền cho gia đình.
Không nói đến 2 con trai, tiền nhuận bút 1 cuốn sách của Tiểu Tương còn nhiều hơn tiền lương 10 năm của bà.
“Mẹ hiền, con hiếu, vợ đảm, có cho anh làm Tổng thống anh cũng không đổi.” Hoắc Hoài Lễ vai bà xã, cảm khái cười nói.
Chu Cầm nhìn chồng mình, trong ánh mắt đều lấp lánh ý cười.
Cùng Hoắc Hoài Lễ kết hôn đã ba mươi mấy năm, bà vẫn luôn được ông chăm sóc yêu thương. Bọn họ không phải là người giỏi biểu đạt, nhưng bà biết ông vẫn luôn yêu bà. Bà không cầu một tình yêu oang oanh liệt liệt, chỉ cần những lúc khó khăn giúp đỡ lẫn nhau vượt qua hoạn nạn là được.
“Ba, con phát hiện ra trong cuộc đời này, ba mới là người chiến thắng cuối cùng.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười nói với cha mình.