Hoắc Trì Viễn cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Khăn tay đưa cho cậu lau mồ hôi! Không cần cảm tạ!”
Tề Mẫn Mẫn vùng vẫy quay đầu lại, liền bị Hoắc Trì Viễn xoay đầu qua. Cô bất mãn kháng nghị: “Chữ ký kia là em muốn đưa cho Giai tuệ!”
“Em cảm thấy chữ ký của cậu ta đáng giá hơn so với chữ ký của anh?” Hoắc Trì Viễn đứng lại, lạnh lùng liếc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Nghe thấy lời Hoắc Trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn liền phì cười: “Đương nhiên không phải. Một chữ ký của anh có thể có được đơn hàng vài tỷ. Nhưng Tô Hoán là Đại Minh Tinh, là ông chồng quốc dân! Chữ ký của anh ấy có thể bán lấy tiền.”
Ông chồng quốc dân?
Bất quá chỉ là bộ dáng có chút xinh đẹp!
Có đẹp trai hơn anh không?
Có MAN hơn anh không?
Hoắc Trì Viễn nhíu mày: “Có thể bán được bao nhiêu?”
Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm giơ một ngón tay.
“Một vạn?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng hỏi lại.
“Làm sao có thể? 100 vạn! Bởi vì anh ấy là Tô Hoán, cho nên mới quý như thế. “Tề Mẫn Mẫn nhăn mũi.
“Anh chỉ cần tùy tiện ký tên cũng có đến mấy trăm vạn nhập sổ. Người em nên chú ý hiện tại phải là ông xã em, mà không phải là cái gì mà ông chồng quốc dân kia!” Hoắc Trì Viễn nhéo nhéo đôi má Tề Mẫn Mẫn, bá đạo ra lệnh.
“Em chỉ để ý anh! Được chưa?” Tề Mẫn Mẫn trêu tức cười hỏi, “Đồ keo kiệt! Chơi bóng đi!”
“Nguyên lai em vẫn còn nhớ rõ mục đích của ngày hôm nay!” Hoắc Trì Viễn từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
“Đương nhiên nhớ rõ! Anh đã đồng ý theo giúp em một ngày.” Tề Mẫn Mẫn kiễng mũi chân hôn lên khuôn mặt Hoắc Trì Viễn một cái.
Sắc mặt Hoắc Trì Viễn lúc này mới hòa hoãn lại.
Tô Hoán có vẻ đăm chiêu nhìn Hoắc Trì Viễn, sau một lúc lâu lại quay đầu nhìn biểu tình của Ninh hạo, tiện vỗ vỗ bả vai anh nói: “Tiểu Hạo, hết hy vọng đi. Những người như vậy nhất định vô duyên không thể cưỡng cầu được.”
“Biết.” Ninh Hạo nhàn nhạt trả lời.”Chơi bóng đi!”
“Nào dám! Em nhừơng anh” Tô Hoán lập tức đuổi theo Ninh Hạo, không nén nổi cười nói.
Ánh mắt đạm mạc của Ninh Hạo quét qua Tô Hoán một cái: “Nhường anh? Còn ý nghĩa sao?”
Chơi bóng là một loại giao tranh sức mạnh, nếu cứ nhường tới nhường lui thì đánh cái gì?
“Anh còn không phải là sợ đám chó săn sao?” Tô Hoán bá cổ Ninh hạo, cười nói, “Vạn nhất chụp được cảnh anh bại trên tay một đứa bé, hình tượng của anh sẽ bị phá hủy!”
Ninh Hạo thật muốn trợn trắng mắt: “Làm minh tinh mà vất vả như vậy, anh vẫn nên trở về tham chính đi!”
“Tuyệt đối không!” Tô Hoán đẩy Ninh hạo vào một phòng chơi tenis, “Anh rất không dễ dàng gì mới có thể tung hoành Đại Giang Nam Bắc, bất cứ giá nào anh cũng phải để cho ông ngoại biết, làm diễn viên chính là sự nghiệp hàng đầu! Đợi đến một ngày nào đó anh như ánh mặt trời giữa ban trưa…”