Hoắc Nhiên ở bàn mổ đã hơn bảy giờ.
Sau khi cởi quần áo phẫu thuật xong, nhìn thấy điện thoại của Giai Tuệ.
Anh trở lại văn phòng, ngồi vào bàn, vừa bắt tay vào làm vừa gọi điện thoại cho Giai Tuệ: “Vợ bé nhỏ, chúc mừng em thoát khỏi cuộc sống học sinh trung học.”
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ sảng khoái trả lời: “Anh vừa phẫu thuật à?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên làm nũng nói: “Vợ à, anh mệt chết đi được.”
Vương Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên nói làm cho cười: “Em nói này bác sĩ Mông Cổ, anh có thể nói chuyện như một người đàn ông bình thường không?”
“Có thể, vợ à, anh mệt quá rồi.” Hoắc Nhiên lập tức thay bằng ngữ khí lạnh lùng.
Vương Giai Tuệ trắng mắt lắc đầu: “Mẹ em làm bánh chẻo, anh muốn đến ăn không?”
“Đương nhiên muốn rồi.” Hoắc Nhiên vui vẻ cười.
“Đúng rồi, anh có biết vì sao hôm nay Tề Mẫn Mẫn không đến trường không?” Vương Giai Tuệ đột nhiê hỏi.
“Chị dâu nhỏ? Hai ngày này anh bận quá, không liên hệ với bọn họ, anh hỏi anh của anh một chút.” Hoắc Nhiên nói xong, liền cúp điện thoại, gọi cho Hoắc Trì Viễn.
Sau khi nghe được Hoắc Trì Viễn nói Tề Bằng Trình sinh bệnh, anh lập tức lo lắng hỏi: “Anh, có nghiêm trọng không?”
“ĐÃ hôn mê một ngày.” Hoắc Trì Viễn không quá lạc quan.
“Nghiêm trọng như thế sao?” Hoắc Nhiên lo lắng nhíu mày: “Không phải mới ra viện sao, sao lại phát bệnh?”
“Có liên quan đến Dương Nguyệt Quyên.”
“bà già đó thật sự có bản lãnh hại chết người kahcs.” Hoắc Nhiên nghe được anh nói, cũng sinh lòng tức giận.
“Lúc rơi vào trong tay anh, sẽ không tha thứ cho mụ ta, bà ta làm hại nhiều người lắm rồi.”
Hai anh em lại hàn huyên vài câu rồi Hoắc Nhiên dặn anh chiếu cố nhiều đến Tề Mẫn Mẫn mới cúp điện thoại.
Vương Giai Tuệ đang nặn bánh chẻo, lại nghe điện thoại: “Bác sĩ Mông Cổ, nguyên nhân gì thế? Bác trai lại sinh bệnh, tắc nghẽn cơ tim? Rất nghiêm trọng sao?”
Nghe Hoắc Nhiên trả lời, Vương Giai Tuệ đanh mặt lại.
“Ai bị bệnh?” Lý á lỆ quan tâm hỏi han.
“Ba của Tề Mẫn Mẫn.” Vương Giai Tuệ lo lắng nhíu mày. Tề Mẫn Mẫn sao luôn giao tiếp với bệnh viện đã hơn nửa năm rồi.
“Hẳn là nên đi xem người ta.” Lý Á Lệ đề nghị: “Hoắc Nhiên không nói thì Hoắc tổng và Tề Mẫn Mẫn cũng đối với chúng ta không tồi, chúng ta cũng nên đi thăm.”
“Vâng.” Vương Giai Tuệ gật đầu nói.
“Khi con và Hoắc Nhiên kết hôn, chúng ta và nhà đó cũng coi như thân thích. Trong chốc lát cơm nước xong, để cho con rể mẹ với con đến bệnh viện xem xem. Nên khuyên Tề Mẫn Mẫn một chút, kêu con bé đừng quá khổ sở.” Lý Á Lệ dặn dò.
“Mẹ, hết hôn còn chưa đến đâu.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói.