Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1073


“Phải xem biểu hiện của anh.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm ngồi đến bàn viết, vừa lắc lư hai chân vừa cười trả lời.


“Qua năm mới này, nói ra để cho anh bất an như vậy, trái tim em thật ác độc.” Hoắc trì Viễn khom lưng, để lên trán cô nói.


“Anh sợ cái gì.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói.


“Được rồi sợ em rồi.” Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, nhiệ tình hôn môi cô.


“Không được cảm mạo sẽ lây bệnh.” Tề Mẫn Mẫn lập tức đẩy anh ra, không cho anh tiếp tục hôn.


Hoắc trì Viễn lui ra phía sau một bước, tựa cả người vào giá sách phía sau, dùng lực hô hấp.


Chỉ cần khẽ đụng đến cô, anh liền khó điều khiển bản thân.


Nhưng là tình hình sức khỏe hiện tại của cô, anh không thể làm gì cả.


Nụ hôn của cô tương đương với hành hạ chính mình.


Tề Mẫn Mẫn vừa định trêu chọc Hoắc trì Viễn vài câu, đã bị một nửa giá sách hấp dẫn ánh mắt.


Hai ngày này sức khỏe của cô không thoải mái, cho nên cô vẫn không chủ ý cái giá sách mà vẫn bày đầy những di vật của Tưởng Y Nhiên vậy mà giờ chỉ còn lại hơn nửa, chỉ còn lại một vài bộ sách y học, những thứ thuộc về Tưởng Y Nhiên gì đó đều đã biến mất.


“Chú, anh cất mấy thứ kia đi rồi.” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.


“Ừm.” Hoắc trì Viễn gật đầu. “Mấy ngày nay em không quan tâm đến anh anh đã tự nhìn lại bản thân mình, cảm thấy ký ức về những chuyện đã xảy ra với Y Nhiên đã làm tổn thương em.”


“Cho nên…” Tề Mẫn Mẫn nhảy xuống bàn, ôm cổ Hoắc trì Viễn, cảm động hỏi, “Anh đã cất giấu chị ấy đi rồi?”


Hoắc trì Viễn nắm bàn tay Tề Mẫn Mẫn, đặt lên môi hôn một chút:”Phải ‘dọn dẹp’ trái tim để đặt em vào đó.”


Anh không phải là kẻ bạc tình, nhưng anh không thể sống mãi trong quá khứ. Đối với tình cảm dành cho Y Nhiên, cô sẽ mãi là hoài niệm trong anh. Nhưng hiện tại, anh chỉ có thể cất giấu hoài niệm đó đi, nhường chỗ cho tình yêu với Tề Mẫn Mẫn.


“Hoắc trì Viễn, anh làm em muốn khóc.” Tề Mẫn Mẫn mắt ướt sũng, ngẩng đầu nhìn Hoắc trì Viễn.


“Anh vốn muốn làm cho em cười mà.” Hoắc trì Viễn ảo não bĩu môi.


“Là nước mắt hạnh phúc!” Tề Mẫn Mẫn vừa lau nước mắt vừa cười nói. Cô chọt chọt vào ngực Hoắc trì Viễn, tươi cười thỏa mãn:”Hoắc trì Viễn, nơi này của anh có anh, em rất vui!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Hoắc trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, nhìn nụ cười rạng rỡ cả trời đất của cô, tràn ngập yêu thương ôm cô vào lòng.


Hoắc Tương gõ cửa hai cái, dường như sợ mình phá đám bọn họ, chỉ dám đứng ở ngoài cửa la lớn:”Anh, chị dâu nhỏ, cùng đi xem pháo hoa thôi! Bọn em chờ hai người dưới nhà!”


“Biết rồi! Bọn anh xuống ngay!” Hoắc trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, lớn tiếng trả lời.


Tề Mẫn Mẫn hưng phấn gạt tay anh ra muốn đi ra ngoài, lại bị anh túm trơ lại phòng.


“Bên ngoài lạnh lắm. Mặc nhiều một chút!” Hoắc trì Viễn cười dịu dàng, trong mắt toàn bộ đều là yêu chiều.


“Không phải anh lại muốn biến anh thành cái bị bông chứ?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi.


“Chuẩn rồi.” Hoắc trì Viễn lấy ra một cái áo lông choàng lên người Tề Mẫn Mẫn, lại tìm thêm một cái mũ lên đội lên đầu cô, rồi mới nắm tay cô xuống lầu.


Hoắc Nhiên nhìn thất bọn họ xuống lầu,liền cầm cái chìa khóa nói với Hoắc Tương:”Nhóc Tương, em lái xe đưa anh và chị dâu nhỏ đi trước, anh đi đón một người bạn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK