Hồi trước, lúc anh phải xã giao phải đến nửa đêm mới về.
Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn Ninh Hạo rồi cúi đầu nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Không vui thì giải tán thôi. Phòng bếp còn cơm không?”
“Để em đi xem!” Tề Mẫn Mẫn đau lòng không thôi. Vậy là anh ăn chưa no sao? Cô buông tay Hoắc Trì Viễn ra, lập tức chạy về hướng phòng bếp.
Hoắc Trì Viễn cười gật đầu với Ninh Hạo và Vương Giai Tuệ một cái, “Hai người học tiếp đi!”
Nói xong, anh đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Tề Mẫn Mẫn đang bỏ đồ ăn vào lò vi sóng.
Anh đi lên phía trước, ôm eo cô từ đằng sau: “Nhớ em!”
Tề Mẫn Mẫn cười nghiêng đầu sang bên, nhìn Hoắc Trì Viễn: “Mới mấy tiếng không gặp thôi mà!”
“Nhưng mà vẫn nhớ!” Hoắc Trì Viễn đáng yêu bĩu môi.
“Nếu em thi đỗ trường ở thành phố khác thì anh làm sao bây giờ chứ?” Tề Mẫn Mẫn nửa đùa nửa thật với Hoắc Trì Viễn.
Tuy cô đã quyết định đăng ký trường đại học F nhưng mà thi đại học không phải cứ muốn ở trường nào là được trường đấy, có rất nhiều thứ không thể xác định được. Nếu thi trượt đại học F, trúng tuyển ở trường khác thì cô phải rời khỏi thành phố A.
“Vậy anh sẽ chuyển cả trụ sở chính đến đó!” Hoắc Trì Viễn khí phách trả lời
Anh sẽ không để cô rời khỏi anh quá xa.
“Thế thì rất tốn tiền!” Tề Mẫn Mẫn xoay người, cười nhéo khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn, “Anh ngoan ngoãn chờ ở thành phố A đi!”
“Em ở đâu thì anh ở đó!” Hoắc Trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, hôn lên đôi môi đang cười của cô.
Gia cảnh Lục An Ninh hùng hậu thì sao chứ?
Anh chắc chắn sẽ không vì cô ta mà từ bỏ cô gái đáng yêu như vậy.
Dùng Hoắc Y anh cũng không đổi huống chi là tập đoàn Bằng Trình chứ!
Tề Mẫn Mẫn nghe tiếng lò vi sóng vang lên, lập tức đỏ mặt đẩy Hoắc Trì Viễn ra: “Cơm hâm nóng rồi!”
Hoắc Trì Viễn tháo cà vạt, xắn tay áo sơ mi lên, cười nói: “Thật đói nha!”
“Chẳng lẽ anh chưa ăn gì sao?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn, đau lòng hỏi.
Cô biết khi đi xa giao không thể tập trung ăn uống nhưng cũng không thể quá đói được.
“Chỉ uống vài ngụm rượu vang thôi!” Hoắc Trì Viễn cắn răng,
Đối diện với Lục An Ninh, anh có kích động muốn vặn cổ đối phương làm gì có tâm tình nuốt trôi cơm chứ?
“Bụng rỗng mà uống sao? Anh muốn phá hỏng dạ dày à?” Tề Mẫn Mẫn sưng mặt, bất mãn kháng nghị.
“Thật sự nhìn đối phương khiến anh khó có thể nuốt trôi được!” Hoắc Trì Viễn nhún vai.
“Chẳng lẽ đối phương lớn lên giống khủng long sao?” Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Trì Viễn chọc cười.
“Anh vẫn là ăn sạch chỗ thịt bò kia rồi nói sau đi.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười tránh ra.
“Thật sự rất đói. Em muốn anh ăn thì phải kéo bàn ra chứ.” Hoắc Trì Viễn cười bưng đồ ăn đi ra, đặt lên bàn.
“Em tới!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn sang một bên, chủ động bưng đồ ra ngoài bàn bếp.
Hoắc Trì Viễn cả đêm không ăn cơm, cô phải làm một người vợ tốt.
Hoắc Trì Viễn ngồi vào bên cạnh bàn ăn, kéo Tề Mẫn Mẫn qua, hôn một cái lên môi cô, vạn lần không muốn buông cô ra:”Đám người Giai Tuệ còn đang đợi em. Đi đi. Anh ăn cơm xong lên lầu tắm rửa.”
“Vậy em đây đi học. Anh ăn nhiều một chút.”
Nhìn Tề Mẫn Mẫn chạy về phía phòng khách, Hoắc Trì Viễn cười dời mắt sang Ninh Hạo.
Trên người Tề Mẫn Mẫn tất cả đã dán cái mác”Của Hoắc Trì Viễn”, Ninh Hạo có muốn cướp, trước phải mang bản lãnh ra đây!