Phùng Hân Nhiên cũng mệt mỏi, dẫn đầu rời đi.
Ninh Hạo nói với Vương Giai Tuệ:”Tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu. Tớ ở 568 vừa vặn về nhà.” Vương Giai Tuệ uyển chuyện từ chối.
Ninh Hạo giống như thuốc độc, tới gần sẽ trúng độc. Đối với anh, cô đã hết hy vọng rồi, nên rời xa.
“Muộn quá rồi, không an toàn.” Ninh Hạo kiên trì nói.
Thấy Vương Giai Tuệ vẫn còn muốn từ chối, anh liền kéo tay cô, mạnh mẽ kéo cô đi ra ngoài.
Vương Giai Tuệ dùng sức cắn chặt môi, cố gắng xem nhẹ việc Ninh Hạo đang cầm tay mình, xem nhẹ nhiệt độ lòng bàn tay anh.
Anh không phải là của cô!
Cô và bác sĩ Mông Cổ mới phù hợp ở bên nhau!
Khuôn mặt tươi cười của Hoắc Nhiên đột nhiên hiện lên trong đầu cô, khéo mắt đuôi lông mày của cô lập tức thêm một phần kiên định và mê hoặc.
Tô Hoán nhìn bóng lưng hai người rời đi, nhướng mi tò mò.
Lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên.
Nhiên bảo bối: “ Khi nào anh lên?”
Nhìn thấy tin nhắn, Tô Hoán lập tức tươi cười, nhanh chóng nhắn lại:”Hơi muộn một chút. Để anh xác định xem có tay chó chết nào chụp ảnh lén không rồi mới lên.”
Nhiên bảo bối:”Chờ anh. (icon trái tim)
Tô Hoán lập tức nhắn lại một cái hôn nóng bỏng. Anh không lập tức đi lên lầu, mà đi vào quán bar của khách sạn, ngồi ở quầy bar gọi một cốc bia. Anh cầm cốc, xoay người dựa vào quán bar, quan sát những người xung quanh.
Tuy rằng không phát hiện ra người khả nghi nào, anh vẫn phải vô cùng cẩn thận, nhàn nhã uống bia. Mười phút sau anh đi ra sàn nhảy. Có lẽ đang đội mũ lưỡi trai đeo kính nên không có người nào nhận ra anh. Anh mới dần rời sàn nhảy rồi mau chóng biến mất.
Phùng Hân Nhiên tắm rửa xong thì nghe thấy tiếng đập cửa, cô thận trọng hỏi:”Ai?”
“Bảo bối, là anh! Mở cửa!” Giọng nói của Tô Hoán lập tức truyền đến.
Cô nhanh chóng ra mở cửa, cẩn thận để Tô Hoán vào nhà, lại ló ra bên ngoài nhìn nhìn.
Hành lang không có ai, cô mới yên tâm đóng cửa lại.
Tô Hoán cầm cổ tay cô, dồn cô vào cánh cửa, mê hoặc hỏi:”Nhớ anh không?”
“Vừa mới tách ra……..” Phùng Hân Nhiên cười trả lời.
“Thật muốn ân ái với em một trận trước mặt Hoắc Trì Viễn.” Tô Hoán cụng trán với Phùng Hân Nhiên, bất đắc dĩ liếm môi.
Phùng Hân nhiên ôm cổ Tô Hoán cười nói:”Năm năm qua rất nhanh. Đến lúc đó chúng ta sẽ ân ái đến liều mạng luôn.”
“Được!” Tô Hoán cười bế Phùng Hân Nhiên đi vào phòng ngủ.
Phùng Hân Nhiên trượt xuống khỏi vòng tay Tô Hoán, đẩy mạnh anh vào phòng tắm:”Người đầy mùi rượu! Đi tắm đi!”