Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97


Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu:”Tớ nghe lời cậu.”



Cô hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí đi về phía phòng bệnh.


“Nguyệt Quyên, Tề Lạc, hai mẹ con đừng khóc, chỉ là một cuộc tiểu phẫu.” Tề Bằng Trình cười an ủi vẻ mặt lo lắng của Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc.


“Cha, cha đồng ý với Tiểu Lạc, nhất định phải bình an vô sự.” Tề Lạc ôm cổ Tề Bằng Trình, khóc nức nở nói.


“Nhất định! Nhất định! Cha còn chưa thấy được hai chị em con hạnh phúc lập gia đình, thì mạng già này chưa thể để mất được.” Tề Bằng Trình xoa đầu vai Tề Lạc, cười ha ha nói.




Nghe lời nói của Tề Bằng Trình, Tề Mẫn Mẫn không thể khống chế được cảm xúc liền rơi nước mắt.


Cha vẫn ngóng trông cô hạnh phúc lập gia đình.


Cô và Hoắc Trì Viễn sao có thể hạnh phúc?


Một hôn nhân không có tình yêu, cô sao có thể mong đợi nó hạnh phúc?


Cô đẩy cửa ra, mắt đầy lệ nhìn Tề Bằng Trình nằm trên giường bệnh. Cô phát hiện ra cha cô qua một đêm tóc đã bạc gần hết.


“Tề Mẫn Mẫn…” Tề Bằng Trình nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, lập tức ngồi thẳng người, trong mắt hàm chứa nước mắt chua xót.”Con đến thăm cha sao…”


Tề Mẫn Mẫn cũng không nói gì, chỉ cắn môi đi đến bên cạnh giường bệnh. mở to đôi mắt đầy nước nhìn Tề Bằng Trình.


Dương Nguyệt Quyên đứng dậy, không hờn giận liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn:”Cô một câu an ủi cũng không có sao?”


Tề Mẫn Mẫn không để ý đến Dương Nguyệt Quyên, chỉ đứng bên giường, khổ sở rơi nước mắt.


Tề Bằng Trình đẩy Tề Lạc ra, xuống giường ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng: “Cục cưng bảo bối, đừng khóc! Con đến rồi cha rất vui.”


“Cha!” Tề Mẫn Mẫn bực bội khóc lớn. Một câu cục cưng bảo bối lập tức làm tan biến bao uất ức. Cô sợ mất cha. Không biết phải giải phẫu thì bệnh tình đã nghiêm trọng đến thế nào, liệu có gặp nguy hiểm hay không.


“Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi con! Là cha làm tổn thương con.” Tiểu Bằng Trình một bên ôm chặt con gái, một bên luôn miệng xin lỗi.


“Con hận cha! Hận cha! Hận cha đến chết!” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt cổ cha, khóc lớn la hét trước ngực ông.


“Ba ba cho con hận. Không khóc! Khóc xấu làm sao có thể hận ba ba?” Tề Bằng Trình ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, đặt tới trên giường ngồi xuống, bản thân ngồi xổm bên cạnh giường, cưng chìu dỗ dành cô.


“Lão già kia, không được chết!” Cô nâng con ngươi đầy lệ lên, đáng yêu ra mệnh lệnh.


“Được! Ba ba đáp ứng con!” Tề Bằng Trình hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn, nước mắt vui mừng. Ông đã nghĩ rằng Tề Mẫn Mẫn sẽ không bao giờ tha thứ bản thân, không bao giờ sẽ để ý đến ông.


Tề Lạc cắn môi, im lặng nhìn Tề Mẫn Mẫn cùng Tề Bằng Trình tùy hứng, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.


“Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn muốn trả thù ba con đều là vì…….” Dương Nguyệt Quyên không cam lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn.


Tề Mẫn Mẫn không rõ ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Nguyệt Quyên.


“Nguyệt Quyên!” Tiếu Bẳng Trình quay đầu lại, nghiêm khắc rống lên một tiếng, “Nếu em không có việc gì thì đi lấy khăn mặt cho anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK