“Em biết. Bác gái không có xấu xa như thế, là bản thân em tự dọa chính mình mà thôi.” Tề Mẫn Mẫn khẽ gật gật đầu.
“Nếu sợ như vậy, về sau cũng không cần đi gặp bà ấy nữa. Anh sẽ chăm sóc bà ấy.” Hoắc Trì Viễn đau lòng ôm chặt Tề Mẫn Mẫn.
“Em cứ nghĩ rằng mình thành tâm đi chuộc tội, bác ấy sẽ không còn hận em nữa.” Tề Mẫn Mẫn thở dài, có chút vô lực nói.
“Nha đầu ngốc!” Hoắc Trì Viễn đặt tay sau gáy Tề Mẫn Mẫn, từ từ nhắm hai mắt nói.”Tuy em có hổ thẹn với bà ấy, nhưng cũng không thể để mặc bà ấy muốn làm gì cũng được, để cho bà ấy khóc lóc om sòm. Kiêu ngạo của em đâu? Tùy hứng của em đâu?”
“Gặp bác ấy, em nào đâu dám bốc đồng? Chuộc tội còn chưa đủ.” Tề Mẫn Mẫn dùng giọng mũi nói.
“Em cứ việc tùy hứng.Hậu quả để anh tới gánh chiu.” Hoắc Trì Viễn bá đạo nói.
Nếu cô lại bị thương, anh có thể sẽ mất đi lý trí, nói không chừng sẽ làm cho Tưởng phu nhân bị tổn thương.
“Được!” Tề Mẫn Mẫn cảm động gật gật đầu.
“Sẽ nghe lời anh chứ? Hửm?” Hoắc Trì Viễn sợ Tề Mẫn Mẫn không nghe lời, lo lắng giữ hai vai cô, nghiêm túc nhìn vào hai mắt.
“Nghe anh!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
“Từ hôm nay trở đi, cách xa bà ấy một chút. Bà ấy sẽ không có cơ hội làm em bị thương nữa!”
“Em không có khả năng sẽ vĩnh viên không gặp bà ấy. Em là đại tiểu thư Tề gia kiêu căng, tùy hứng, em sẽ không để cho bà ấy có cơ hội tổn thương em nữa!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ, le lưỡi.
“Đây mới là Tề Mẫn Mẫn mà anh biết!” Hoắc Trì Viễn rất muốn nhéo mặt Tề Mẫn Mẫn nhưng thấy khuôn mặt hơi sưng đỏ của cô thì đau lòng không thôi. “Anh bôi thuốc cho em!”
Hoắc Trì Viễn pha một chậu nước ấm, giúp Tề Mẫn Mẫn rửa mặt thật sạch, sau đó mới thoa thuốc cho cô.
“Hình như đỡ hơn một chút!” Hoắc Trì Viễn cảm giác vết sưng đã đỡ hơn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không đau nữa rồi. Thuốc này mát lạnh, lúc bôi lên có cảm giác cực kỳ thoải mái!” Tề Mẫn Mẫn xoa nếp nhăn ở mi tâm Hoắc Trì Viễn, “Anh đừng cau mày, bác sĩ nói không nghiêm trọng mà!”
Hoắc Trì Viễn hôn lên lòng bàn tay của Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói. “May mà không nghiêm trọng!”
Nếu Tề Mẫn Mẫn bị hủy dung, anh không biết sẽ làm chuyện gì nữa.
May mắn!
“Em bị như vậy cho nên tối nay không thể gặp ba được. Anh tìm lý do hủy bữa tiệc tối nay với ba đi!” Tề Mẫn Mẫn làm tổ trong lòng Hoắc Trì Viễn, tiếc nuối nói.
“Được!” Hoắc Trì Viễn bỏ thuốc mỡ xuống, nhẹ giọng đáp.
“Hoắc Trì Viễn, hôm nay anh không bận nữa sao? Có phải em làm phiền đến anh không?” Tề Mẫn Mẫn nhớ lại lịch trình làm việc hôm nay của Hoắc Trì Viễn, đứng dậy nhìn anh.
“Có Lynda và Trịnh Húc rồi, anh có thể làm một người rảnh rỗi!” Hoắc Trì Viễn lại ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng.
“Đúng nha…..Anh có hai trợ lý đắc lực như vậy!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.