“Ông ấy thực sự có lỗi với bốn người.” Tưởng phu nhân nhớ tới chồng mình, liền căn chặt răng, nghĩ muốn hận mà không hận được.
Tuy Quý Bình đã dùng cái chết của mình để tạ tội.
Nhưng người sống sót, lại càng phải nhận lấy nhiều thống khổ hơn ai hết.
“Trên thế giới này chẳng ai là hoàn mỹ cả. Mỗi người đều có khả năng phạm sai lầm.” Hoắc Trì Viễn nhẹ giọng an ủi.
“Mẹ nuôi, nghe Hoắc Trì Viễn không cần so đo cái đã qua này nữa. Mẹ cùng chị Hân Hân vui vẻ sống bên nhau là được rồi.” Tề Mẫn Mẫn cũng thật lòng khuyên nhủ.
Tưởng phu nhân vỗ nhẹ cái trán, khó chịu nhíu mày: “Đầu bác đau quá.”
Hoắc Trì Viễn gọi vài cuộc điện thoại xong, vẻ mặt nghiêm trọng trở lại phòng bệnh.
“Bác gái, cháu có chút việc gấp, cháu và Tề Mẫn Mẫn về trước.” Hoắc Trì Viễn phải đưa Tề Mẫn Mẫn về nhà trước, rồi tới chỗ Tề Bằng Trình hỏi tình hình cụ thể, rồi tìm biện pháp giải quyết.
“Hoắc Trì Viễn, anh có việc thì về trước đi. Em ở lại với mẹ nuôi.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Hoắc Trì Viễn đánh mắt về phía hộ lý chăm sóc đặc biệt, đối phương lâp tức nhận lấy bát trong tay Tề Mẫn Mẫn, nhiệt tình nói:”Cố phu nhân, Tưởng phu nhân có tôi ở đây rồi. Ông Cố có việc, cô cũng cùng về luôn đi.”
“Nhưng tôi muốn ở lại chăm sóc mẹ nuôi.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua Tưởng phu nhân.
“Tôi đang xấu xí không muốn gặp ai cả, mấy người về hết đi.” Tưởng phu nhân sờ vào vùng đầu vừa phẫu thuật, bình tĩnh nói.
“Mẹ nuôi, tóc một thời gian nữa sẽ lại dài ra.” Tề Mẫn Mẫn nhanh miệng an ủi Tưởng phu nhân.
Tưởng phu nhân không thèm liếc nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái, nằm nghiêng đưa lưng về phía cô.
Tề Mẫn Mẫn cắn môi, thương tâm cúi đầu.
Tưởng phu nhân thực sự không tha thứ cho cô.
Nhưng cô có thể hiểu được. Nếu người chết là con gái mình, cô nhất định không tha thứ cho kẻ gây họa.
Cô không có tư cách khổ sở.
Lại ngẩng đầu, mắt cô đẫm nước nói:”Mẹ nuôi, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe. Mai con lại đến thăm mẹ”
“Ngày mai chủ nhiệm Ưng sẽ đến đây. Cô không cần tới nữa.” Tưởng phu nhân lạnh lùng nói.
“Vâng.” Tề Mẫn Mẫn khó chịu cắn môi, yết hầu như bị bóp nghẹt.
Hoắc Trì Viễn nắm bàn tay Tề Mẫn Mẫn, mỉm cười trấn an cô.
“Bác gái, nha đầu lo cho bác ăn không ngon, ngủ không yên, gầy đi mấy cân. Hôm nay cô ấy nhìn thấy bác bình phục tốt như vậy nên rất vui. Bác chăm chỉ bồi dưỡng nên phẫu thuật rất thành công, mấy ngày nữa bác có thể xuất viện.” Hoắc Trì Viễn cười cười nói, “Cháu sẽ không đưa Tề Mẫn Mẫn đến thăm bác nữa đâu ạ.”
Tưởng phu nhân chỉ “hừ” một tiếng coi như trả lời.
Hoắc Trì Viễn kéo thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, đưa cô đi ra.
“Hoắc Trì Viễn, anh không cần nói đỡ cho em.” Tề Mẫn Mẫn muốn nói đây là kết cục mình xứng đáng phải nhận, nhưng âm thanh trong họng như bị chặn lại.