——
Trường đa ngựa ở một nơi thanh mát vùng ngoại thành.
Mùa đông ở thành phố A không lạnh lẽo như phương Bắc.
Mà hôm nay, thời tiết rất tốt.
Cho nên lúc Tề Mẫn Mẫn thay quần áo cưỡi ngựa cũng không có cảm giác lạnh.
Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn rồi cùng nhảy lên lưng ngưa, cầm dây cương, cùng Tề Mẫn Mẫn chậm rãi đi dưới nắng ấm.
“Sao anh không tự cưỡi một con ngựa chứ?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu sang một bên, cười hỏi.
Kỳ thật cô biết thừa suy nghĩ của anh, nhưng mà vẫn muốn chọc anh.
Hiện tại, ông chú có vẻ bám người nha.
“Bởi vì em cưỡi ngựa của anh!” Hoắc Trì Viễn nhún nhún vai.
“Của anh?” Tề Mẫn Mẫn có chút kinh ngạc.
Cô cho rằng con Hãn Huyết Bảo Mã này là của trường đua ngưa.
Tuy ba chiều cô như vậy nhưng cũng không xa xỉ đến mức mà nuôi một con Hãn Huyết Bảo Mã cho cô.
“Thích không?” Hoắc Trì Viễn dựa sát vào lưng Tề Mẫn Mẫn, thì thầm bên tai cô, mị hoặc hỏi.
“Không phải anh định nói với em rằng là anh mua nó cho em chứ?” Tề Mẫn Mẫn thông minh cười hỏi.
“Em nghĩ như vậy sao?” Hoắc Trì Viễn cười trầm nói.
“Cái gì mà em nghĩ như vậy?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị, “Mặc tiên sinh, thừa nhận chuyện anh Hoắc ý mua ngựa cho em khiến anh xấu hổ lắm sao?”
“Có cảm giác sướng đến mức muốn bay lên không?” Hoắc Trì Viễn không trả lời, cười hỏi.
“Có!” Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn rất hưng phấn.
Hoắc Trì Viễn dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, nắm chặt dây cương, phi nhanh.
Tiếng thét chói tai và hoan hô của Tề Mẫn Mẫn vang vọng suốt con đường.
Ác mộng, lặp đi lặp lại, không ngừng tra tấn Ưng Mẫn.
“Ưng Mẫn, anh hi vọng em có thể hiểu rõ ràng, quan hệ của hai ta chỉ là đồng nghiệp, sẽ không nảy sinh một loại quan hệ nào hết. Anh rất yêu vợ của anh. Anh rất yêu vợ của anh. Anh rất yêu vợ của anh….”
“Anh tuyệt đối bao giờ thay đổi! Em hẳn là vô cùng rõ ràng!”
“Vĩnh viễn không gặp!”
“Vĩnh viễn không gặp!”
“Vĩnh viễn không gặp!”
“Vĩnh viễn không gặp!”
……………….
Lời nói của Hoắc Trì Viễn cứ lặp lại liên tục bên tai Ưng Mẫn. Cô đột nhiên tụt từ trên giường xuống, lấy tay ôm tai, thống khổ rống to:”Không!”
Ưng Mẫn cắn chặt môi, dùng sức vò tóc.
“Tiểu Mẫn? Tiểu Mẫn? Con không sao chứ?” Giọng nói lo lắng của mẹ Ưng vang lên ngoài cửa.