Anh vẫn không biểu hiện ra trước mặt người ngoài, chỉ những lúc bình thường, sẽ tránh những đồ ăn có khẩu vị nặng.
Anh cầm bát, cười nói: “Tuân lệnh!”
“Ngấy chết tôi!” Hoắc Nhiên vừa xoa cánh tay, vừa khoa trương nói.
“Em thấy là hâm mộ đến chết bầm đi?” Tề Mẫn Mẫn khí phách cười.
“Anh mới không hâm mộ em! Anh có vợ bé nhỏ rồi.” Hoắc Nhiên kéo Vương Giai Tuệ vào trong lòng, kiêu ngạo mà nói.
“Bác sĩ Mông Cổ, hai người đấu võ mồm có thể đừng động vào em được không?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.
“Không, bởi vì động lực của anh là em.” Hoắc Nhiên không kiềm chế được cười ha ha.
Vương Giai tuệ vô lực che trán.
Ninh Hạo cảm thấy đêm nay mình đặc biệt thê lương. Người khác đều có đôi có cặp, anh ngồi đây có vẻ không hợp lắm.
May mắn, thời gian ăn cơm cũng không dài lắm, anh chịu dày vò cũng không lâu.
Ăn cơm xong, Hoắc Trì Viễn liền đàm luận chuyện công việc với Lynda và Trịnh Húc.
“Lớp trưởng, chúng ta bắt chước họ.” Tề Mẫn Mẫn ngồi vào sofa, lấy sách vở ra, cười nói.
Ninh Hạo lập tức đi qua, cũng lấy sách ra.
Hoắc Nhiên buông tay Vương Giai Tuệ ra, cưng chiều nói: “Đi thôi, anh chờ em.”
“Anh không cần chờ em, chúng em học rất lâu.” Vương Giai Tuệ nhìn đáy mắt mệt mỏi của Hoắc Nhiên, đau lòng nói.
“Anh đưa em về nhà.” Hoắc Nhiên kiên trì nói.
“Được rồi.” Vương Giai Tuệ đành phải thỏa hiệp.
Ninh Hạo thấy Vương Giai Tuệ ngồi xuống bên cạnh, lại nói: “Lật đến trang 15…”
Vương Giai tuệ và Tề Mẫn Mẫn đều nghiêm túc lắng nghe, cầm bút viết đi viết lại trên vở, làm ký hiệu.
Lynda nhìn thoáng qua Ninh Hạo, viết ra một tờ giấy rồi đưa đến trước mặt Hoắc Trì Viễn: “Hoắc tổng, anh không ăn giấm à?”
Hoắc Trì Viễn chỉ nhíu mày: “Nói chuyện chính sự.”
Lynda nở nụ cười. trên giấy lại viết tiếp: “Bạn học Ninh Hạo diện mạo tuấn tú, tiêu chuẩn gia giáo. Nếu như là tôi, tôi cũng sẽ chọn Ninh Hạo tuấn mỹ dịu dàng, không chọn anh, vị tổng tài bá đạo.”
“Trợ lý Trịnh, công ty gần đây đang thiếu một người tổng phụ trách…” Hoắc Trì Viễn ra vẻ lo lắng nói.
“Trịnh Húc nhà tôi không đi đâu cả, anh đừng đánh chủ ý lên anh ấy.” Lynda lập tức vo tờ giấy của mình lại, ném vào trong thùng rác.
Hoắc Trì Viễn vừa lòng nở nụ cười: “Tôi là muốn để trợ lý Trịnh giúp tôi tham mưu, nên phái ai đi công tác.”
“Hoắc tổng càng ngày càng hay nói giỡn.” Lynda nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không dám không dám, nói chuyện chính sự!” Hoắc Trì Viễn như không có việc gì nói xong, mở cặp văn kiện ra, cùng đừng lên đàm luận với Trịnh Húc.