“Sai, tất cả đều là vưu vật.” Hoắc Nhiên đặt cằm lên cổ của cô, lúc cô ghen khó che giấu, cười nói: “Hiện giờ anh chỉ có cảm giác với em, hoàn toàn miễn dịch với những vưu vật đó, đừng ghen, về sau anh chỉ đối tốt với mình em.”
“Em mới không ăn dấm chua. Nếu những người trước của anh tốt hơn em, anh còn có thể là của em sao?” Vương Giai Tuệ đưa đôi mắt đẹp nhìn Hoắc Nhiên.
Dường như Hoắc Nhiên nói không sai, chính mình nếu ăn mặt đẹp vào có lẽ có thể đứng vào hàng mỹ nữa.
“ÔI, không sai, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận rồi.” Hoắc Nhiên cười cắn lên vành tai của Vương Giai Tuệ, mị hoặc nói: “Vợ bé nhỏ, anh là của em!”
“Em… em là… nói sai…” Vương Giai Tuệ xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Cô như thế nào có thể ngây ngốc nói ra những từ đó được.
Giống như cô có bao nhiều… nghĩ muốn có chút gì với anh.
“Lúc nói không kịp suy nghĩ mới là lời nói thật nhất, vợ bé nhỏ, anh hiểu rồi.” Hoắc Nhiên cười.
Vương Giai Tuệ cảm giác được hai gò má của mình đó có thể chiên được trứng gà rồi.
“Anh… anh có phải không nên… trở về nhà rồi ả?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt hỏi.
Đêm nay Hoắc Nhiên làm cho không người nào có thể kháng cự được, mị lực vô cùng, một ánh mắt tùy tiện cũng có thể câu hồn nhiếp phách.
Cô để cho anh theo về nhà đúng là quyết định sai lầm.
“Vợ bé nhỏ, hơn một tháng anh không gặp em, em vẫn nhẫn tâm đuổi anh đi sao?” Hoắc Nhiên chôn mặt ở cổ cô, tội nghiệp hỏi han.
“Anh…. Mệt mỏi một ngày rồi… nên nghỉ sớm một chút…” Vương Giai Tuệ cố gắng khống chế tim đập, giải thích nói. Tuy cô đã đồng ý qua lại với anh, nhưng dù sao cô nam quả nữ, hơn nửa đêm ở lại cùng một chỗ có vẻ không tốt lắm.
“Mẹ vợ khi nào thì về?” Hoắc Nhiên nhìn Giai Tuệ, tà tà cười.
“Mẹ em nói đến thứ tư mới về.” Vương Giai Tuệ lập tức trả lời: “Sao thế?”
Hoắc Nhiên hỏi mẹ khi nào về làm gì? Không phải anh không muốn về chứ?
Hoắc Nhiên phúc hắc cười nói: “Em giúp anh ngủ đi!”
“Hoắc Nhiên!” Vương Giai TUệ đỏ mặt nói: “Đừng cho anh thuốc màu anh lại mở xưởng nhuộm!”
“Là anh muốn em ở bên anh.” Hoắc Nhiên tủi thân bĩu môi, “Tiểu hạt tiêu, em nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy cũng không được!” Vương Giai Tuệ xoay người dùng sức đẩy Hoắc Nhiên, “Anh mau về nhà đi!”
Sức Vương Giai Tuệ căn bản không thể làm gì được Hoắc Nhiên, hai chân anh cứ như đóng đinh trên mặt đất.
“Bác sĩ Mông Cố!” Vương Giai Tuệ chống nạnh, giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên vươn cánh tay dài, với lấy con gấu bông:”Rất quen thuộc!”
Tim Vương Giai Tuệ đập mạnh, cô chớp chớp mắt, đầu óc vẫn chưa đuổi kịp được tốc độ của Hoắc Nhiên.
“Có phải em coi nó là anh, ngày ngày ôm nó đi ngủ?” Hoắc Nhiên khom lưng, ánh mát sáng quắc nhìn Vương Giai Tuệ.