Hoắc Trì Viễn nửa thật nói: “Tôi có thể làm chứng.”
“Không thành vấn đề.” Lynda nở nụ cười: “Bà mối cũng có thể để anh làm, dù sao cũng không có người, tôi và Trịnh Húc cũng không có khả năng quen biết, yêu nhau…”
“Một lời đã định.” Hoắc Trì Viễn vừa lòng nói.
Lynda gật đầu
Hoắc Trì Viễn nắm chìa khóa xe, chỉnh lại tây trang, liền đi.
Lynda đuổi sát theo sau đi ra văn phòng tổng giám đốc, cũng cẩn thận khóa cửa lại.
Trịnh Húc bưng ly cà phê đi ra khỏi văn phòng trợ lý, đang nhìn đến Hoắc Trì Viễn biến mất ở trong thang máy, anh đi đến bên cạnh Lynda, quan tâm hỏi han: “Hoắc tổng đi đón Tề Mẫn Mẫn?”
“Vâng. Anh ấy bảo anh chỉnh lại tư liệu rồi gửi vào hòm thư của anh ấy.” Lynda nhanh chóng dặn Trịnh Húc: “Anh chỉnh lại cẩn thận một chút, cố gắng đừng để có chỗ nào cần sửa. Lần này Hoắc tổng có vẻ nghiêm trọng, mỗi lần em đi vào đều thấy anh ấy đang uốn ngón tay.”
“Cô Lynda, chừng nào thì em có thể quan tâm anh như thế?” Trịnh Húc ôm sát Lynda, bất mãn kháng nghị.
“Cả người anh từ trên xuống dưới đều bình thường, em lấy đâu ra nơi để quan tâm?” Lynda tràn ngập phong tình cười hỏi.
Dáng vẻ TRịnh Húc khi ghen thật đáng yêu.
“Có một chỗ,… đặc biệt cần em quan tâm chăm sóc…” Trịnh Húc thấp giọng nói.
Nghe anh nói, mặt Lynda lại đỏ lên. Cô dùng lực phụ giúp anh: “Ở công ty, chú ý ảnh hưởng.”
Trịnh Húc nói nhỏ bên tai cô, thần bí ói: “Vợ à, hôm nay nhóm nghiên cứu phát triển giống nòi đưa tới nhóm sản phẩm đầu tiên. Đêm nay chúng ta làm thí nghiệm thử xem, có phải đúng như nghiên cứu không, siêu mỏng, an toàn.”
Lynda hung hăng nhéo thắt lưng anh, lúc anh đau đớn mà buông tay ra, đỏ mặt rời khỏi vòng ôm của anh: “Chuyên tâm làm việc!”
Trịnh Húc nhìn Lynda đỏ mặt, thỏa mãn lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Vợ của anh tuy có chút cường thế, nhưng thi thoảng cũng sẽ lộ ra một loại thẹn thùng của cô gái nhỏ.
Lúc này Lynda tuyệt đối mê người.
Mỗi lần trải qua phòng thư ký, anh đều kìm lòng không được mà dừng bước, nhìn cô.
Tuy sớm chiều ở chung, anh lại không biết phát ngấy, ngược lại càng ngày càng mê muội.
Lúc này, thư ký nhỏ đi qua bên cạnh anh, đánh bạo trêu chọc nói: “Trợ lý Trịnh, anh muốn uống cà phê sao? Tôi bảo lãnh đạo của chúng tôi pha cho anh nhé.”
“Không dám, về nhà cô ấy sẽ giết tôi.” Trịnh Húc ra vẻ nghĩ mà sợ, nhàn nhạt nói. Anh cũng không phải một người theo chủ nghĩa đại nam tử, lúc ở chung với Lynda, anh vẫn áp dụng thái độ ngang hàng, tôn trọng, chưa từng chỉ huy cô làm cái này cái nọ. Anh yêu cô, nên thương cô, chiều cô, đây là anh học được từ Hoắc tổng.
“Anh sợ Lynda như vậy sao?” Thư ký nhỏ tò mờ hỏi han.
“Đàn ông sợ vọ không dọa người chứ.” TRịnh Húc ném một câu nói, sau đó nhàn nhạt cười đi về phòng uống nước.