Anh mở album ảnh trên điện thoại ra, ánh mắt đầy quyến luyến nhìn chính những bức ảnh mà anh đã chụp khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tề Mẫn Mẫn, tâm tình xuống dốc không phanh.
Anh thậm chí còn không bằng anh họ.
Ít nhất người anh họ yêu còn chưa kết hôn, tuy xa vời nhưng vẫn còn chút hy vọng.
Mà anh, ngay cả một chút hy vọng cũng không còn.
Trong lòng Tề Mẫn Mẫn căn bản không có anh.
Anh biết rõ đối với cô anh chỉ là một người bạn thân bình thường, một người bạn thân có thể tâm sự điều thầm kín trong lòng.
Nhưng dù có là bạn thân, bạn tốt thế nào thì vẫn như cũ chỉ là bạn thân.
“Tiểu Hạo, ăn cơm thôi!” Ninh phu nhân đứng ở ngoài cửa phòng con trai, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Con không đói bụng.Ba mẹ ăn trước đi.”Giọng nói khàn đục cất lên.
Ninh phu nhân cau mày mở cửa phòng, đi vào trong: “Con lại làm cái gì? Nhốt mình ở trong phòng đến cơm cũng không chịu ăn!”
“Mẹ, con thật sự không đói bụng.” Ninh Hạo nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, thanh âm cứng ngắc trả lời.
“Con đang xem cái gì?” Ninh phu nhân nhìn dáng vẻ khẩn trương của con trai, mi tâm nhíu lại thật chặt.
“Thật sự không có gì.” Ninh Hạo lắc đầu.
“Nếu con còn vì Tề Mẫn Mẫn gì kia mà phiền lòng, mẹ nói cho con biết, mẹ và ba cùng quan điểm. Cho dù con bé có cùng Hoắc Trì Viễn ly hôn, nhà của chúng ta cũng không thể tiếp nhận nó. Con nên sớm chặt đứt những nhớ nhung kia đi. Nếu là em gái con bé thì có thể suy xét.” Ninh phu nhân vô cùng nghiêm túc nói.
“Tề Lạc?” Ninh Hạo kinh hoảng nhìn mẹ.
Mẹ làm sao có thể nghĩ như vậy?
Anh căn bản là không chút hảo cảm đối với Tề Lạc, nhất là sau khi Tiểu Lạc còn làm tổn thương Tề Mẫn Mẫn, anh càng không có khả năng thích đối phương.
“Tề gia vốn có chút căn cơ tại thành phố A, hiện giờ lại cùng Hoắc Trì Viễn làm đám cưới, tại thành phố A lại có thêm chút quyền nói chuyện. Mặc kệ là ba con hay đối với con đường làm quan sau này của con đều có thể có chỗ giúp ích.” Ninh phu nhân vô cùng bình tĩnh phân tích.
“Đủ rồi!” Ninh Hạo tức giận rống to, anh cực kỳ thất vọng nhìn mẹ mình, “Mẹ, con không thể tưởng tượng nổi mẹ lại là người ham quyền thế đến như vậy!”
Anh cứ cho rằng ba với mẹ trong cuộc sống hôn nhân đều tương kính như tân, không quá vẹn toàn vẹn ý, bà có thể hiểu lòng anh. Không nghĩ tới mẹ và ba đều cùng quan điểm, đều một dạng ham quyền thế, phàm tục!
“Cái này gọi là thực tế. Tiểu Hạo, con lớn chút sẽ hiểu điều này. Con xem anh họ Viễn Chu của con, thằng bé có cường ngạnh phản kháng, không phải cũng đành thỏa hiệp rồi sao? Phó Bộ Trưởng Trần tuy chỉ là Phó, nhưng lại có thực quyền, cậu con rõ ràng hơn anh họ con ở điểm này. Cưới Trần Lam với thằng bé mà nói trăm lợi mà không một hại.” Ninh phu nhân bình tĩnh phân tích hiện thực cho con trai nghe.
Bà hy vọng con trai mình không cần cả ngày yêu tới yêu đi, cả đầu toàn những ý nghĩ không thực tế.