“Nếu không phải chuyện quan trọng thì không cần nói gì cả.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói xong, lền cúi đầu nghiên cứu tài liệu.
Ưng Mẫn liễm môi, u oán nói:”Hoắc Trì Viễn, anh nghĩ em và anh không còn gì để nói sao? Ở B thị suốt một tháng nay em đã nghĩ rất nhiều, đã sớm thông suốt rồi. Em mừng thay cho anh, chúc phúc cho anh. Em nghĩ duyên của em còn chưa đến.”
Nghe thấy Ưng Mẫn nói, Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Ưng Mẫn:”Anh mừng vì em đã nghĩ thông. Hạnh phúc ở trong tay mỗi người chúng ta, phải nắm thật chặt, em nhất định sẽ tìm được một người yêu em.”
“Hoắc Trì Viễn, cảm ơn anh. Em đã suy nghĩ kỹ càng. Em muốn nói với anh về bệnh tình của bà Tưởng.” Ưng Mẫn vô cùng nghiêm túc nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Không phải anh đã nói cho em phương pháp điều trị rồi sao? Anh làm theo chỉ dẫn của anh sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.” Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt nói.
“Nhất định bác gái không nói cho anh biết, bác ấy thường xuyên cảm thấy đau đầu. Em sợ khối u trong não của bác phát triển!” Ứng Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn đầy chân tình.
Nghe Ứng Mẫn nói vậy, Hoắc Trì Viễn nhăn mày một chút. “Tôi sẽ kiểm tra lại. Cảm ơn em đã nhắc nhở!”
Cứ như vậy thôi sao?
Ứng Mẫn không cam lòng nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Chuyện này không thể kéo dài! Hoắc Trì Viễn, nếu khối u trong đầu Tưởng phu nhân biến chuyển xấu sẽ rất nguy hiểm. Có phải chúng ta nên mau chóng thay đổi phương án chữa trị hay không?” Ứng Mẫn cực kỳ thành thật đề nghị.
Hoắc Trì Viễn nhìn Ứng Mẫn, xa cách nói: “Ứng Mẫn, em đã đến thành phố B dạy học rồi lại bắt em chạy đi chạy lại về thành phố A cũng bất tiện. Như vậy đi, anh sẽ đổi bác sĩ phụ trách cho Tưởng phu nhân. Bệnh án của bác anh cũng sẽ giao cho người khác. Như vậy sẽ không gây phiền phức cho em nữa!”
Tròng mắt của Ứng Mẫn thiếu chút nữa rơi ra ngoài.
Cô ta đã nghỉ đủ mọi cách để tiếp cận Hoắc Trì Viễn. Kết quả đều bị Hoắc Trì Viễn mạnh mẽ từ chối.
Anh chán ghét cô ta như vậy sao?
Vẫn là vì Tề Mẫn Mẫn kia nên anh từ chối tiếp cận với mọi người phụ nữ sao?
“Hoắc Trì Viễn, em cảm thấy không hề phiền phức…..Nhà em cũng ở thành phố A mà!” Ứng Mẫn vội vàng nói, nghĩ mọi cách để vãn hồi tình thế này.
“Cứ bay tới bay lui như vậy, tiền lương của em trả đủ tiền vé máy bay sao?” Hoắc Trì Viễn nhướng mày, liếc mắt nhìn Ứng Mẫn một cái.
Ứng Mẫn sửng sốt. Cô ta liếm đôi môi khô khóc, cố gắng níu kéo: “Hoắc Trì Viễn, em…. em có thể ngồi tàu hỏa…..Em có thể…..”
“Được rồi! Yên tâm ở lại thành phố B công tác. Bệnh tình của bác gái Tưởng không cần em phải lo lắng nữa!” Hoắc Trì Viễn quan tâm nói, “Tôi không thể bắt em lãng phí toàn bộ tiền lương để mua vé máy bay và tiền tàu xe được…..”
Ứng Mẫn không có cách nào mở miệng nữa, chỉ có thể nghiến răng, nuốt toàn bộ tức giận vào lòng.
Trịnh Húc lạnh nhạt ngẩng đầu lên, qua mắt kính nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô gái kia.
Tại sao luôn có thể loại phụ nữ ngốc nghếch, trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận Hoắc tổng chứ?
Ứng Mẫn là một người thông minh, tại sao không hiểu rằng trái tim của Hoắc tổng chỉ chứa được một người?