“Được, chờ em hai tiếng!” Giọng nói của Hoắc Nhiên vang vào tai Dương Nguyệt Quyên.
“Có thể nhanh lên…..hay không?” Dương Nguyệt Quyên đau đớn sắp ngất, lo lắng hỏi.
Bà ta đau sắp chết rồi, sợ không chịu được hai tiếng.
“Phu nhân, từ sân bay đến chỗ chúng ta cũng phải mất hai tiếng đó! Chịu đựng! Hửm? Chịu đựng một chút!” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng cười nói.
Hoắc Trì Viễn vung tay, lập tức có hai người mặc áo đen tiến lên, cung kính hướng anh cúi người.
“Kéo bà ta đến trên ghế sofa đi!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng ra lệnh.
“Kéo?” Hai người áo đen chần chờ một phen, sau khi nhận được ánh mắt không vui của Hoắc Trì Viễn, liền lập tức tiến lên, mỗi người cầm một cánh tay của Dương Nguyệt Quyên mặc kệ bà ta có đau hay không, liền lôi bà ta ném lên ghế sofa.
Dương Nguyệt Quyên một đường kêu rên, đau đớn ngã sấp lên ghế sofa.
Hoắc Trì Viễn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, sủng nịch cười hỏi: “Hài lòng chứ?”
“Hài lòng! Bất quá em không hiền lành như vậy, ” Tề Mẫn Mẫn cố ý nhìn về phía Dương Nguyệt Quyên, lớn tiếng nói, “Ngay cả khi anh có ý định rút gân bọn họ, em cũng sẽ không có ý kiến. Anh làm cái gì em cũng sẽ ra sức phối hợp!”
Hoắc Trì Viễn vuốt ve mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn: “So với ông ngoại cùng baby của chúng ta mà nói, hành hạ bọn họ như thế sao đủ.”
Tề Mẫn Mẫn nhớ tới đứa nhỏ đã mất kia, hốc mắt liền đỏ, tay vòng qua ôm eo Hoắc Trì Viễn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng anh.
Tề Lạc nghe được hai người nói chuyện, sợ hãi nhìn mẹ mình.
Hoắc Trì Viễn này cũng thật độc ác!
Người làm bác sĩ không phải đều có một trái tim nhân từ à?
Cô vậy mà không nhìn thấy đến nửa điểm nhân hậu trượng nghĩa trên người Hoắc Trì Viễn.
Quá độc ác!
Cũng vì sợ Hoắc Trì Viễn lại ra tay độc ác với cô, nên trên tay cô cũng không hề nhàn rỗi, quất thẳng vào hai má cho tới khi nó sưng vù lên như bánh mì mới thôi.
Một người áo đen tiến lên, túm lấy cánh tay của cô, ném cô đến bên người Dương Nguyệt Quyên.
“Cố tiên sinh, luật sư Phương đến.”Một người áo đen tiến đến bên người Hoắc Trì Viễn, cung kính nói.
“Để cho cậu ấy tiến vào!” Hoắc Trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, dìu cô tới ngồi đối diện hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên.
“Có thể… Cho tôi một viên thuốc giảm đau không?” Dương Nguyệt Quyên đau đến chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Thật có lỗi, bà muốn tôi cũng không cho.” Hoắc Trì Viễn nhún vai, vô tình cự tuyệt.
“Dì, môi dì sắp bị cắn nát rồi. Thật đáng thương.” Tề Mẫn Mẫn cười quay đầu nhìn về phía Tề Bằng Trình, “Ba, trong nhà có còn xương đã gặm không? Cho dì một cái để dì cắn đi!”
“Ba đi tìm xem. Hôm trước hình như có hầm xương.” Tề Bằng Trình đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
Dương Nguyệt Quyên nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, tức giận đến nỗi mắt như muốn nổ ra.