“Mỗi ngày làm một việc thiện, thế nào không thấy anh đối với em như thế.” Hoắc Tương hối hận thở dài.
“Maserati đưa đón em mỗi ngày là ai chở em thế.” Hoắc Nhiên bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Tương.
“Người kia hình như là Hoắc Nhiên.” Hoắc Tương cố ý chọc giận Hoắc Nhiên.
Bà nội Hoắc lên tiếng trách mắng: “Hai người các cháu, có thể không cần vừa nhìn thấy nhau liền ầm ĩ được không? Sao Tề Mẫn Mẫn vẫn chưa trở lại.”
“Chắc sắp rồi, anh hai vừa mới nói là bọn họ đã xuống máy bay rồi.” Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên, cười nói.
“Anh hai gọi thật là ngọt, có người gọi anh như vậy, trong lòng có phải rất ngọt hay không.” Hoắc Tương trêu chọc hỏi han.
Hoắc Tương nói khiến cho Vương Giai Tuệ đỏ mặt.
“Không gọi anh hai chẳng nẽh gọi anh cả à.” Hoắc Nhiên hếch môi mỏng lên.
“Anh cứ đi vụng trộm đi xem em có phá anh không.” Hoắc Tương nói xong, ghé vào tai bà nội vui vẻ cười.
Vương Giai Tuệ tò mò nhìn Hoắc Tương. Cô cho rằng cô ấy là một tác giả nổi tiếng, hẳn là cao cao tại thượng, hẳn là lạnh lùng xa cách, không nghĩ tới cũng là một người con gái bình dị gần gũi như vậy.
“Chị Hoắc Tương, tính cách chị thật tốt.” Vương Giai Tuệ sùng bái nói.
“Em không cần sùng bái cô ấy như thế. Cá Tứ là một con nhóc ngoài kiếm tiền trên nước mắt độc giả, cái gì cũng không có.” Hoắc Nhiên không tự giác cầm tay Vương giai Tuệ, nhỏ giọng nói.
Vương Giai Tuệ ý thức được tay mình ở trong tay Hoắc Nhiên, lập tức đỏ mặt rút ra, cúi đầu “A..” một tiếng.
Hoắc Tương nhìn một màn này, mắt cười đến híp lại.
Có triển vọng! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh hai đối với cô bé này không hề đơn giản chỉ là sự quan tâm của bác sĩ dành cho bệnh nhân.
Không chỉ có Hoắc Tương, ngay cả bà nội Hoắc cũng rất để ý đến Vương Giai Tuệ, cố ý đảo mắt qua cô và Hoắc Nhiên vài lần.
Vương Giai Tuệ bất mãn dịch chân đến gần chân của Hoắc Nhiên, hung hăng dẫm anh một cái.
Anh dám “không cẩn thận” nắm lấy tay cô trước mặt người nhà anh!
Hoắc Nhiên cố nén, đau đến mức môi giật giật.
“Anh hai Cố, em không nhìn thấy được. Không làm anh bị thương chứ?” Vương Giai Tuệ giả vờ vừa mới phát hiện ra, lập tức kích động hỏi.
“Không đau!” Hoắc Nhiên cắn chặt hàm răng, chết không thừa nhận.
Vương Giai Tuệ ghé sát vào bên tai Hoắc Nhiên, nhả ra hai chữ:”Đáng đời!”
Hoắc Nhiên bất đắc dĩ thở dài.
Trời đất chứng giám, vừa rồi anh không phải cố ý muốn nắm tay cô, tất cả đều là ngẫu nhiên, là hành động theo phản xạ!
Bà nội Hoắc nhìn qua Hoắc Nhiên:”Hoắc Nhiên, gặp được cô gái mình thích, nhất định phải theo đuổi. Cháu cũng đã hai tám rồi.”
“Hai chín.” Hoắc Tương lập tức đâm thêm một đao.