“Bác sĩ Mông Cổ, anh không cần học nấu cơm. Anh chỉ cần nối xương cho người khác là đủ rồi!” Vương Giai Tuệ cười an ủi Hoắc Nhiên.
Đoán chừng anh chưa vào phòng bếp được mấy lần chứ đừng nói vào bếp nấu cơm.
Vậy mà anh lại chủ động vào bếp thổi cơm co chô, ít nhiều cô cũng cảm động.
“Anh thông minh như vậy sao có thể không học được cách nấu cơm chứ? Em đi làm bài tập đi, anh nấu lại!” Hoắc Nhiên để đồ ăn vào nồi, hỏi, “Cái nào là muối!”
“Cái này!” Vương Giai Tuệ chớp chớp đôi mắt to nhìn Hoắc Nhiên. Hôm nay anh rất đẹp trai nha!
Hoắc Nhiên múc một thìa muối, do dự hỏi: “Thế này là ít hay nhiều?”
Vương Giai Tuệ cầm lọ gia vị, múc một thìa muối cho vào nồi: “Thế này là được rồi. Bác sĩ Mông Cổ, em đi làm bài tập đây! Chỗ này giao cho anh đó!”
“Đảm bảo lần nay sẽ làm món đậu đũa xào thịt heo thật ngon!” Hoắc Nhiên cười nói.
Vương Giai Tuệ đột nhiên nhón chân lên, hôn lên má Hoắc Nhiên một cái: “Cảm ơn!”
Hôn xong, cô lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Hoắc Nhiên cười ngô nghê, sờ chỗ được hôn trên má. Dường như rất vui vậy.
Thấy Hoắc Nhiên bưng đồ ăn ra ngoài. Vương Giai Tuệ lập tức bỏ bút, chắp tay sau lưng đi qua: “Không ngờ bác sĩ Mông Cổ có thể làm được cơm nha!”
“Anh phải lấp đầy dạ dày của bạn gái nhỏ chứ?” Hoắc Nhiên cười, để đồ ăn lên bàn, “Trọng tài đại nhân, mời!”
Vương Giai Tuệ cười, gắp một đũa đồ ăn cho vào miệng, nhai vài cái rồi cười nói: “Chín rồi!”
“Có ăn được hay không?” Hoắc Nhiên cúi người, đôi mắt sáng rực nhìn vào mắt Vương Giai Tuệ.
Tuy anh đã nếm qua nhưng vẫn muốn nghe cô khen vài câu. Dù sao đây là lần đầu tiên anh xuống bếp vì người khác.
Vương Giai Tuệ cắn đãu, có chút khó xử hỏi lại: “Anh thật sự muốn biết sao?”
“Da mặt anh dày, có thể chịu được đả kích!” Hoắc Nhiên đứng thẳng lưng.
“Thịt xào hơi cháy, giống như ăn thịt xiên nướng vậy. Nhưng tóm lại vẫn có hương vị độc đáo!” Vương Giai Tuệ cười nói, “Nhưng mà hơi bỏ nhiều muối rồi!”
“Tiểu Lạt Tiêu, không phải anh bỏ muối!” Hoắc Nhiên nhéo mặt Vương Giai Tuệ, vô tội nói.
“Em biết!” Vương Giai Tuệ nghịch ngợm làm mặt quỷ. “Món ăn hơi mặn là do miệng em nếm. Bác sĩ Mông Cổ, anh đủ tư cách!”
Hoắc Nhiên kéo ghế ra, cười cúi người: “Nữ vương, mời ngồi!”
Vương Giai Tuệ cười ngồi xuống, nâng cằm ăn cơm cùng Hoắc Nhiên.
“Bác sĩ Mông Cổ, đây là anh nấu cháo sao?” Nhìn bát cơm, Vương Giai Tuệ ôm bụng cười rộ lên.
Hoắc Nhiên sinh ra không phải để làm bếp. Nơi thuộc về anh phải là phòng phẫu thuật.
Hoắc Nhiên gãi đầu, xấu hổ nói: “Lần đầu tiên làm, khó tránh khỏi mắc lỗi. Lần sau nhất định sẽ OK!”
“Rất tốt!” Vương Giai Tuệ bưng bát cơm, động viên ăn một miếng, “Kỳ thật yêu cầu của em cũng không cao đầu. Chỉ cần không hỏng, ôi thiu thì cái gì cũng ăn được!”