Tề Mẫn Mẫn đang cầm đồ chạy đến nhà họ Tưởng, vừa muốn đẩy cửa vào, chợt nghe được lời nói của Hoắc Trì Viễn. cô lập tức sững sờ tại chỗ, đau lòng cắn môi.
Hóa ra, ở trong lòng Hoắc Trì Viễn, Tưởng Y Nhiên vẫn là hoàn mỹ nhất, là quan trọng nhất.
Cô cố ý xem nhẹ sự tồn tại của Tưởng Y Nhiên, ngây thơ nghĩ rằng hiện tại người anh yêu nhất chính là mình.
Xem ra, sự đương nhiệm này của cô vĩnh viễn không vĩ đại như tiền nhiệm.
Tuy rằng biết Hoắc Trì Viễn cũng thực sự để ý đến mình, cô lại vẫn bị thương.
Không phải cô muốn tranh cái gì với Tưởng Y Nhiên, mà là tình yêu nhất định phải là trăm phần trăm, không có một chút tạp chất, chỉ một chút cũng khiến người ta thương tâm.
Tề Mẫn Mẫn cắn môi, hàm chứa nước mắt xoay người chạy là khỏi nhà họ Tưởng.
Phu nhân Tưởng ngẩng đầu, cười hỏi: “Vẫn là hoàn mỹ nhất, vậy Mẫn Mẫn của cháu thì sao?”
“Cô ấy? Cô ấy cũng không phải là một cô gái hoàn mỹ, thi thoảng lại tùy hứng, tính tính dễ giận dỗi, nhưng cô ấy rất thiện lương. Hàng ngày cháu đều yêu cô gái không hoàn mỹ này.” Hoắc Trì Viễn cười giang tay về phía phu nhân Tưởng, “thật ra ngày từ lúc đầu, cháu cũng từng kháng cự, nhưng đã động lòng, không còn cách nào để khống chế. Bác gái, cháu yêu Y Nhiên, nhưng đã qua rồi. cháu hy vọng bác có thể hiểu được, cháu cũng cần có hạnh phúc.”
“Nếu như là cô gái khác, bác sẽ không chúc phúc cho cháu. Nếu như là Mẫn Mẫn đã bị mất mẹ, lại còn bị mẹ kế ngược đãi, bác sẽ chúc phúc cho cháu.” Phu nhân Tưởng thoải mái cười nói.
“Bác gái, bác đã thay đổi rất nhiều.” Hoắc Trì Viễn cảm động nhìn phu nhân Tưởng.
“Là lời nói của Lý Nham ngày đó đã thức tỉnh bác.” Tưởng phu nhân thở dài.
Tưởng Bình chết vẫn là bế tắc trong lòng bà, bà liều mạng bức bản thân mình quên đi chuyện chính lời nói của bà đã bức chết Tưởng Bình, cho nên tất cả những hận thù của bà đều chuyển dời lên người Tề Mẫn Mẫn, chỉ có như vậy bà mới có thể tự thôi miên chính mình.
Lúc trước bà thật sự cực đoan.
“Đó là chồng của Tư Đồng, là con rể của cô cháu.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Hả? Không thể tưởng tượng được Hoài Cẩn lại có phúc khí như vậy. chẳng những có một người chồng không chịu thua kém ai, ngay cả con rể cũng tốt như thế. Thật làm cho người khác hâm mộ.” Phu nhân Tưởng buồn bã nói.
Bởi vì Tưởng Bình có quan hệ với Hoắc Hoài Lễ, nên bà và Cố Hoài Cẩn cũng có chút quen biết.
Mới trước đây Cố Hoài Cẩn cũng không xuất chúng, thậm chí không xinh đẹp như CHU Cầm, nhưng lại là người phụ nữ có phúc khí nhất.
Cứ nhìn Cố Hoài Cẩn, sẽ xác minh được một chân lý: Nếu như sống càng tốt, thì sau này sẽ tìm được một người chồng tốt.
“Bác gái, Tiểu Nhiễm là con gái nuôi của bác, tức là cháu là con rể của bác rồi. Tuy cháu không thể làm chồng của Y Nhiên, nhưng giờ cháu vẫn được làm con rể của bác.” Hoắc Trì Viễn vô cùng thành khẩn nói, “Lý Nham có xuất sắc như cháu không?”
Nghe Hoắc Trì Viễn nói, bà Tưởng xì ra một tiếng cười rộ lên:”Không có!”
“Cho nên bác không cần phải hâm mộ ai hết.” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo chỉnh lại áo xống một chút.
“Ừm.” Bà Tưởng gật đầu một cái.
“Bác gái, CD về Y Nhiên tháng sau sẽ được phát hành trên toàn cầu cùng một lúc vào đúng ngày giỗ của cô ấy.” Hoắc Trì Viễn vô cùng chân thành nhìn bà Tưởng.