“Chuyện đưa tiễn sầu não như vậy hai người không cần làm. Lòng anh mềm yếu, sẽ không thể chịu nổi.” Hoắc Nhiên nói xong, liền cầm theo hòm thuốc, đi nhanh đi.
Vương Giai Tuệ cúi đầu, dùng lực cắn môi.
Thậm chí ngay cả một câu hẹn gặp lại Hoắc Nhiên cũng không nói với cô.
Thật là tự thể nghiệm qua mà nói, hai người bọn họ cái gì cũng không phải rồi.
Không làm người yêu, ngay cả làm bạn bình thường cũng không được sao.
Cô thích người bạn này.
Tề Mẫn Mẫn thấy thế, nhanh chóng tiến lên túm chặt cánh tay của Hoắc Nhiên: “Cơm sân bay rất khó ăn, ăn xong rồi đi.”
“Chị dâu nhỏ!” Hoắc Nhiên không làm sao được nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Muốn anh biểu hiện bình tĩnh trước mặt Vương Giai Tuệ, không ôm cô vào trong ngực hung hăng chà đạp, cần nhiều định lực lắm?
Tề Mẫn Mẫn không thể hại anh được.
“Cơm đã xong rồi, anh hãy nể mặt em.” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh cười kéo Hoắc Nhiên trở về: “Ba, ăn cơm đi!”
Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ đang đỏ hốc mắt lên, trái tim đột nhiên lại mềm nhũn.
Anh kiên trì vì cái gì?
“Chị dâu nhỏ nhiệt tình như vậy, anh chỉ có thể tuân theo.” Hoắc Nhiên không kiềm chế được nói.
Lúc ăn cơm, Hoắc Nhiên vừa nói vừa cười với mọi người, ngoại trừ Giai Tuệ, giống như cô là không khí.
Vương Giai Tuệ buồn bực chôn mặt vào bát, không biết hòa đồng với mọi người như thế nào.
Không biết có phải bình thường cô rất độc miệng, cho tớ giờ chưa hề nói lời dễ nghe, cho nên “lang băm” mới không muốn làm bạn bè bình thường với cô?
“Lang băm thối! Lòng dạ hẹp hòi!” Vương Giai Tuệ rủa thầm trong lòng.
“Anh, chị dâu nhỏ, hi vọng khi em trở vê rồi, hai người đã tạo ra một sinh vật thần kỳ gọi em một tiếng “chú”.” Hoắc Nhiên trêu chọc nói.
“Bọn anh không vội. Thích bé con thì tự mình sinh ra đi.” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn liếc mắt một cái, tâm trạng hơi trùng xuống. Vừa trải qua nỗi đau lớn, cô tạm thời không có dũng khí muốn có bé con.
“Người muốn sinh bé con cho em rất nhiều. Em phải loại cả đám. Dù thế nào cũng phải năm năm nữa.” Hoắc Nhiên không kiềm chế được nói ra câu này, kiêu ngạo trả lời.
Playboy!
Quá kiêu căng!
Quá đa tình!
Cuồng “chuyện đó”!
………….
Tất cả các từ khó nghe đều chạy qua đầu Vương Giai Tuệ, cô ghê tởm muốn ói cả đầu lưỡi ra.
“Cô vừa đạp vào chân tôi, cô Vương.” Hoắc Nhiên ngồi bên cạnh cô cau mày nhắc nhở nói.
“A?” Vương Giai Tuệ khiếp sợ há hốc miệng.
“Cô vừa đá vào chân tôi.” Hoắc Nhiên mặt không biến sắc chỉ xuống dưới bàn.