“Ừm.” Vương Giai Tuệ nhanh chóng đưa băng gạc.
“Cám ơn!” Hoắc Nhiên lễ phép nói, rồi cúi đầu băng bó cho Dương Nguyệt Quyên.
Dương Nguyệt Quyên được Hoắc Nhiên băng bó xong, Hoắc Trì Viễn vung tay xuống, lập tức có mấy người áo đen cầm hai chiếc túi du lịch đi qua.
Hoắc Trì Viễn nói với mẹ con Dương Nguyệt Quyên: “Mời mang theo đồ của các người rồi rời đi.”
“Dựa vào đâu?” Dương Nguyệt Quyên bất mãn sẵng giọng.
Tề Bằng Trìh lập tức lạnh mặt mở miệng: “Dựa vào tôi muốn ở riêng với bà.”
“Nhớ kỹ hai mặt người đó, nhà này không chào đón bọn họ!” Hoắc Trì Viễn lnahj lùng nói với hai người mặc áo đen.
“Vâng ạ!” Hai người mặc áo đen cung kính gật đầu.
“Ba, cầu xin ba, không cần đuổi con đi.” Tề Lạc khóc quỳ gối dưới chân Tề Bằng Trình: “Con không nên thông đồng với mẹ làm bậy, con biết sai rồi.”
“Hai mẹ con liên tâm, cùng một chỗ là được rồi.” Tề Bằng TRình ngoan độc quyết tâm, không có mềm lòng.
“Ra bên ngoài!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng ra lệnh.
Tề Lạc dối trá khóc thật sự ghê tởm đến anh, dù chỉ một giây đồng hồ anh cũng không muốn nhìn.
Lập tức có người tiến lên vác lấy Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc, cầm theo hành lý ném ra cửa.
“Tề Bằng TRình, ông không phải là đàn ông.” Dương Nguyệt Quyên không cam lòng rống to.
“Ba, ba, con là con gái của ba, con là Tề Lạc!” Tề Lạc bi thống khóc: “Sao ba có thể nhẫn tâm không cần con nữa? Ba, để cho con vào!”
Tiếng khóc của Tề Lạc có vẻ còn vì thương cảm, Tề Bằng Trình khẽ cau mày một cái.
“Ba, ba đau lòng thì để Tề Lạc ở lại đi.” Tề Mẫn Mẫn không muốn ba phải khổ sở, liền mở miệng đề nghị.
“giữ lạ nó là giữ lại tai họa.” Tề Bằng Trình đau đớn kịch liệt nói: “Để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.”
“Ba không hối hận sao?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng hỏi han.
“Ba hối hận để cho hai mẹ con họ tiến vào nhà chúng ta, hối hận không có phòng bị, ông ngoại bị bọn họ giết hại, lại vẫn hại con gái bảo bối của ba bị thương.” Tề Bằng TRình ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, cảm khái nói.
Hoắc Nhiên im lặng thu dọn hòm thuốc, một câu cũng không nói.
Vương Giai Tuệ có chút xấu hổ ngồi xổm bên cạnh anh, sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Hai giờ 55.” Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Anh phải đi.”
“Anh hai Cố!” Vương Giai Tuệ vừa nghe thấy anh phải đi, lập tức hô anh lại.
“Có chuyện gì sao? Cô Vương.” Hoắc Nhiên lạnh lùng mà khách khí.
Sự xa cách của anh khiến cho Vương Giai Tuệ không thể tiếp thu được, khó chịu cắn môi, lắc đầu.
Hoắc Nhiên chua xót nở nụ cười một cái, quay đầu nói với Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn: “Anh, chị dâu nhỏ, em đi đây.”
Tề Mẫn Mẫn lập tức nhảy dựng lên, nhiệt tình nói với Hoắc Nhiên: “Anh Hoắc Nhiên, cơm nước xong lại đi. Lát nữa chúng em lái xe đưa anh đi.”