“Em sẽ khởi động xe!” Tề Mẫn Mẫn hơi chu miệng lên, “Lúc sáu tuổi, ba đã dạy em lái xe rồi!”
“Nhưng mà ba không dạy em các đối mặt với sự sợ hãi!” Hoắc Trì Viễn đau lòng xoa tóc Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn im lặng.
Quả thật cô rất khó để vượt qua sự sợ hãi trong lòng.
Khi hai tay chạm vào vô lăng, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh Tưởng Y Nhiên nằm trong vũng máu.
Con mèo chạy vụt qua khiến cô nhớ lại hình ảnh của Tưởng Y Nhiên.
“Vụ tai nạn xe cộ năm đó chỉ là điều không may thôi. Em không thể vì một phần vạn không may mà từ bỏ 9999 cơ hội an toàn. Bé con, thả lỏng tinh thần, buông bỏ tạp niệm đi. Em hãy nhìn về phía trước!” Hoắc Trì Viễn nắm hai tay Tề Mẫn Mẫn, đặt lên vô lăng.
Lúc Hoắc Trì Viễn khởi động xe rõ ràng Tề Mẫn Mẫn có chút khẩn trương nhưng cô không thể buông tay, nắm chặt vô lăng.
“Cũng may là buổi tối không có quá nhiều xe cộ. Không thì em sẽ đụng mấy chiếc xe đó!” Vì để giảm bớt sự khẩn trương trong lòng, cô bắt đầu nói đùa với Hoắc Trì Viễn.
“Vậy có nghĩa là bọn họ không có mắt!” Hoắc Trì Viễn khí phách trả lời.
Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Trì Viễn chọc cười, rốt cuộc không quá lo lắng nữa.
“Đánh vô lăng sang trái một chút…..OK…..Không tệ…..” Hoắc Trì Viễn vừa chỉ huy Tề Mẫn Mẫn, vừa cổ vũ cô.
“Hóa ra lái xe cũng không đáng sợ như vậy!” Tề Mẫn Mẫn cười le lưỡi.
“Em chỉ tự mình dọa mình thôi. Nếu em bỏ được tạp niệm thì có thể lái xe tốt!” Hoắc Trì Viễn buông tay Tề Mẫn Mẫn để cho cô tự cầm vô lăng không giúp cô nữa.
“Hoắc Trì Viễn, anh không say?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ý thức được một vấn đề, quay đầu nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Hai mặt nhìn phía trước!” Hoắc Trì Viễn khí phách ra lệnh, không để Tề Mẫn Mẫn thây dáng vẻ xấu hổ của anh.
“Có phải anh định không muốn……” Tề Mẫn Mẫn xấu xa hỏi, “Sợ em ở lâu với lớp trưởng quá sao?”
“Lái xe phải chuyên tâm, không được chần chừ!” Giọng nói Hoắc Trì Viễn khàn khàn ra lệnh.
“Anh cứ giả bộ đi!” Tề Mẫn Mẫn hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt của người đàn ông này còn nhỏ hơn cả mũi kim!
Vì lừa được cô, mà giở trò say rượu ra!
“Anh không chịu nổi ánh mắt cậu ta nhìn em.” Hoắc Trì Viễn cấp cho Tề Mẫn Mẫn cái biểu tình” Thế thì sao? Anh chính là ghen tỵ đấy.”.
“Anh cũng thể nhìn lại mà.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.
“Anh không nhìn.” Hoắc Trì Viễn dùng lực ôm sát lấy eo Tề Mẫn Mẫn, đầu đặt tại cổ cô, “Anh làm…”
“Chú, em đang lái xe a!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn rống to.
Hoắc Trì Viễn phát ra tiếng cười trầm thấp: “Chúng ta về nhà làm.”
“Làm cái đầu anh ấy!” Tề Mẫn Mẫn đẩy mặt Hoắc Trì Viễn ra, đỏ mặt sẵng giọng.