Đặt cô ngồi xuống giường của mình, anh lấy thuốc mỡ từ trong hộp thuốc Hoắc trì Viễn mang về, lột lớp giấy lót ra, ngồi xổm trước mặt cô.
“Xắn ống quần lên đi.”
“Thuốc quý như vật, anh giữ lại cho mình đi,” Vương Giai Tuệ không nghe lời, ngược lại rụt hai chân về phía sau.
“Thuốc mỡ này vốn vì em mà mua về. Nghe lời!” Hoắc Nhiên cười ra lệnh.
“A? Vết thương của em đã sắp khỏi rồi. Anh lấy thuốc của Hoắc trì Viễn không tốt lắm đâu.” Vương Giai Tuệ cười quở trách Hoắc Nhiên.
“Không tốt thì không tốt. Dù sao anh ấy về dưỡng thương vài ngày là khỏi.” Hoắc Nhiên một chút không không biết xấu hổ, còn mặt dày cười rộ lên.
“Anh làm sao dám chắc chắn?” Vương Giai Tuệ tò mò hỏi.
“Anh làm nghề gì chứ? Nếu ngay cả vết thương ấy cũng nhìn không ta, anh không xứng là chuyên gia!” Hoắc Nhiên mặt dày cười nói.
“Da mặt anh dày đến độ có thể làm tường thành được rồi đó.” Vương Giai Tuệ nghịch ngợm trêu chọc Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên lỡ đễnh, chủ động xắn ống quần cô lên, thoa thuốc mỡ cho cô:”Tối mai nói cho anh biết hiệu quả. Nếu thật sự có thể giảm đâu anh sẽ đi tìm tên lang băm kia mua lại phương pháp điều chế.”
“Sao anh lại gọi người ta là lang băm? Hóa ra anh những người có mắt không nhìn ta ngọc quý cũng bao gồm cả anh.” Vương Giai Tuệ cười chế nhạo Hoắc Nhiên.
“Bị lây bệnh của em đấy!” Hoắc Nhiên cúi đầu, dùng sức nhéo nhéo má Vương Giai Tuệ.
Hoắc Tương đứng ngoài cửa phòng Hoắc Nhiên, dùng lực gõ cửa hai lần: “Anh hai, không còn sớm nữa. Mẹ bảo anh nhanh đưa Giai Tuệ về nhà, đừng để mẹ em ấy lo lắng.”
Hoắc Nhiên căm tức đi mở cửa, kháng nghị: “Em thật không biết chọn thời điểm.”
“Anh, em phá hoại hai người sao.” Hoắc Tương nghịch ngợm cười hỏi. Hoắc Tương tò mò nhìn vào trong nhà một cái. Đang nhìn thấy Vương Giai Tuệ băn khoăn bất an đỏ mặt, lập tức khoát tay với cô.
“Còn chưa kịp.”
“Lần đầu tiên em nhìn thấy có nữ sinh ghét bỏ anh, anh, anh cũng quá kém cỏi rồi. Ngay cả nữ sinh nhỏ còn không làm được. Thực không rõ lúc trước anh làm thế nào mê hoặc những người khác làm bạn giường của anh.” Hoắc Tương xem xét Hoắc Nhiên, tiếc nuối lắc đầu.
“Anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, liền có một đồng phụ nữ bổ nhào qua liếm giày của anh!” Hoắc Nhiên kiêu ngạo trả lời lại.
“Em xem anh cầm tay nữ sinh nhỏ thế nào, bị người ta ghét bỏ quẳng đi.” Hoắc Tương không chừa lại lối thoát nói móc.
“Em không biết cái gì cả.” Hoắc Nhiên trả lời: “Mẹ nói em đã mang tới rồi, có thể đi chưa.”
“Em sợ anh không khống chế được, lột cả người cô ấy ra, em quyết định mỗi ngày làm một việc thiện, giúp anh đưa Giai Tuệ về nhà. Giai Tuệ, em chuẩn bị xong xuống dưới nhà, chị chờ ở cửa nha.” Hoắc Tương quay đầu, lớn tiếng cười nói.
“Đây chị Hoắc Tương, chị chờ em một lát.” Vương Giai Tuệ nhanh chóng mặc thêm áo khoác, kéo lại quần vừa bị Hoắc Nhiên kéo.
“Ai nói để em giúp anh rồi.” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị.