Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 873


Chiều này của Tề Bằng Trình không những ngoan độc, còn rất độc!


“Dì!Dì!” Tay của Tề Mẫn Mẫn vung trước mặt Dương nguyệt Quyên, cười nói: “Dì thấy ba con thương yêu tiểu Lạc, biết nếu sinh được con trai, Tiểu Lạc sẽ càng không được cưng chiều, liền buộc ga rô rồi, dì và Tiểu Lạc nên cảm ơn ba!”


Nghe được Tề Mẫn Mẫn nói móc và cười nhạo mình, Tề Lạc hận không thể nào đi lên bóp chết nha đầu chết tiệt này.


Cô là không được cưng chiều, nhưng Tề Mẫn Mẫn cũng không cần phải cười nhạo cô rõ ràng như vậy chứ.


“Ba con giống dì, có hai đứa con gái như các con là đủ rồi. Sinh thêm một đứa nữa, chắc chắn sẽ cướp mất một phần sủng ái của các con.”


Dương Nguyệt Quyên không biết mình cười phải cố gắng cỡ nào, mới bức được cho nụ cười của mình trở nên hiền lành.


Tề Mẫn Mẫn nhìn khuôn mặt biến dạng của bà ta, khiêu khích cười nói: “Đúng, dì nhất định không nỡ để Tề Lạc thất sủng. thế nhưng, Tề Lạc có từng được chiều chuộng sao?”


Nghe được câu hỏi của Tề Mẫn Mẫn, không chỉ mặt của Tề Lạc biến dạng, cả Dương Nguyệt Quyên rốt cuộc cũng không thể che dấu được cảm xúc, lộ ra biểu cảm phẫn nộ.


“Tề Mẫn Mẫn, con đừng muốn một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Dương Nguyệt Quyên cắn răng nói ra một câu.


Tề Mẫn Mẫn không để ý đến Dương Nguyệt Quyên, chỉ cười cười, đặt dao nĩa xuống, nhàn nhã lau miệng: “Ba, con đi đây. Buổi tối bạn con tụ họp, có thể phải đi suốt đêm, ba đừng chờ con.”


Nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, Tề Bằng Trình lập tức hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, bảo bối này của ông vốn định tan học không trở lại, trực tiếp bỏ trốn. “Chú ý an toàn! Nhớ báo bình an cho ba biết.”


“Bạn bè hội họp thì có thể có chuyện gì? Ba, ba cũng quá lo lắng cho chị của con rồi.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.


“Người nào làm ba không lo cho chị được? Không có cách nào đâu!” Tề Mẫn Mẫn nhún vai, dường như là bất đắc dĩ, nhưng là biểu cảm lộ ra lại vô cùng kiêu ngạo và hạnh phúc.


Tề Bằng TRình biết co thể sẽ rất nhiều ngày không được thấy cô, liền vươn tay, dùng lực nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô: “Đi sớm về sớm!”


“Cuối cùng đã thi xong!” Đi ra khỏi trường thi, Tề Mẫn Mẫn hưng phấn vung tay hoan hô.


Lúc này, Ninh Hạo cũng đi ra từ trường thi, đi đến chỗ cô quan tâm hỏi:”Thi thế nào?”


“Cũng không tệ lắm! Lớp trưởng, cảm ơn cậu.” Tề Mẫn Mẫn cảm kích cười nói.


“Cảm ơn cái gì?” Ninh Hạo cười dịu dàng.


“Cảm ơn cậu đã kèm cặp tớ. Giai Tuệ cũng thi rất được. Đúng rồi, chúng ta đi tìm cậu ấy đi!” Tề Mẫn Mẫn túm lấy cánh tay Ninh Hạo, đi về phía phòng thi của Giai Tuệ.


Vương Giai Tuệ nộp bài thi xong, đang chống nạng đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo đang đi tới. Cô cười cười với Ninh Hạo:”Đề Vật lý và Hóa học phần lớn đều giống với những gì hôm qua cậu dạy bọn tớ.”


“May mà trúng.” Ninh Hạo khiêm tốn cười nói. Anh tự tay đỡ lấy Vương Giai Tuệ:”Để tớ đưa các cậu về.”


“Tớ đi xe bus là được. Nhà chúng ta ngược đường nhau, không làm phiền cậu nữa.” Vương Giai Tuệ lập tức uyển chuyển từ chối.


“Bảo tài xế đi thêm một đoạn đường thôi mà. Không phiền phức gì cả. Với lại, chân cậu còn chưa khỏi, đi xe bus dễ bị người ta xô đẩy.” Ninh Hạo nghiêm túc nói.


“Đúng đó! Giai Tuệ, xe bus nhiều người lắm. Cậu để Ninh Hạo đưa cậu về đi.” Tề Mẫn Mẫn cũng cười khuyên nhủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK