“Việc này Tiểu Tương đồng ý là được!” Bà nội Hoắc cười thỏa mãn.
“Cô ấy đồng ý rồi ạ!” Tần Viễn Chu cầm tay Hoắc Tương thật chặt, thâm tình nhìn cô.
“Còn phía cha mẹ cậu thì sao?” Hoắc Trì Viễn quan tâm hỏi.
“Tôi muốn được trưởng bối bên này đồng ý trước rồi sẽ mang cô ấy đến thành phố B gặp ba mẹ tôi!” Tần Viễn Chu tự tin nói.
“Nhà cháu ở B thị?” Bà nội kinh ngạc hỏi.
“Nhà và nơi công tác của cháu đều ở bên đó ạ.” Tần Viễn Chu gật gật đầu, “Kết hôn rồi, chúng cháu sẽ ở lại B thị.”
“B thị….hơi xa….” Bà nội đột nhiên có chút khó chịu. Cháu gái mà bà thương yêu nhất giờ phải gả đi xa. Tuy rằng phương tiện giao thông bây giờ rất phát triển, nhưng cũng không thể gần gũi được, muốn gặp mặt sẽ có chút khó khăn.
“Bà nội, cháu muốn lập gia đình, cũng không phải sẽ không trở lại.” Bà nhớ cháu chỉ cần gọi điện thoại cháu sẽ bay về ngay.” Hoắc Tương ghé vào lòng bà nội làm nũng nói.
Bà nội Hoắc xoa đầu Hoắc Tương cười nói:”Bà nội còn chưa nói không đồng ý mà cháu đã bắt đầu sốt ruột, xem ra là muốn gả đi lắm rồi.”
“Bà nội!” Hoắc Tương làm nũng phụng phịu.
“B thị thì B thị. Cùng lắm bà già này nhớ cháu gái thì bay qua nhìn một cái.” Bà nội Hoắc haha cười nói.
“Nếu Hoắc Tương thực sự gả đi B thị, cháu sẽ mua một cái máy bay tư nhân cho bà.” Hoắc Trì Viễn cười nói với bà nội.
“Chủ ý này hay! Cứ như vậy đi.” Bà nội Hoắc vẫy tay với Tần Viễn Chu, chờ anh ngồi xổm xuống trước mặt mình, bà liền kéo tay anh đặt lên tay Hoắc Tương, hiền lành cười nói “Bà nội không mong nhóc Tương được vinh hoa phú quý gì, chỉ mong cháu đối xử với nó thật tốt. Bà chỉ có một cháu gái bảo bối, từ nhỏ chưa hề chịu khổ, cũng không biết việc nhà. Bà và ba mẹ nó cũng chưa từng nói nặng lời với nó.”
“Bà nội yên tâm, cháu sẽ quý trọng cô ấy.” Tần Viễn Chu chân thành nói, “Sẽ không để cô ấy chịu bất cứ khổ sở nào.”
“Vậy bà nội yên tâm rồi.” Bà nội Hoắc lau lâu khóe mắt.
“Để con gọi giúp việc nấu thêm vài món ăn. Hôm nay thật náo nhiệt.” Chu Cầm vui mừng nói.
Dặn dò giúp việc xong, bà liền lên lầu gọi điện cho Hoắc Hoài Lễ:”Hoài Lễ, hôm nay ông đừng đi xã giao nữa! Con gái ông mang con rể về nhà!”
“Thật chứ? Tôi về đây! Lập tức về đây!” Hoắc Hoài Lễ nghe xong cũng đặc biệt vui vẻ.
Cúp điện thoại xong, Chu Cầm nhìn gương xoa xoa khóe mắt. Người phụ nữ trước mặt bà ngượng ngùng khóc, không có nghĩa là bà không xúc động. Hôn nhân của con gái cũng là nỗi lo lắng nhất của bà. Tần Viễn Chu này thoạt nhìn một thân khí chất cao quý, chắc không phải xuất thân tầm thường. Hi vọng nhóc Tương gả đi sẽ không chịu thiệt thòi.
Điều làm cho bà vui mừng nhất năm nay chính là có thể gả con gái ra ngooài.
Là trời cao chiếu cô nhà bọn họ.
Ba đứa nhỏ đều có được hạnh phúc của mình.
Nếu Tề Mẫn Mẫn có thể mang thai thì quá tốt rồi.
Dưới lầu, bà nội nắm tay Tần Viễn Chu, quan tâm hỏi:”Tiểu Tần, cháu làm nghề gì?”
“Cháu làm ở tòa thị chính ạ.”Tần Viễn Chu nho nhã cười nói.
“Không tồi không tồi!” Bà nội Hoắc yêu thích nhìn Tần Viễn Chua.