Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 726


Anh không nói cô cũng biết, anh trách cô,anh hận cô.


Điều anh muốn làm cũng đều đã làm, hiện tại còn muốn giải thích cái gì? Nói cho cô biết anh hận cô bao nhiêu sao? Hay vẫn còn muốn sát muối lên miệng vết thương của cô?.


Có thể đừng tàn nhẫn như vậy không?


Hoắc trì Viễn ở ngoài cửa gấp đến sắp phát điên rồi. Không có điện thoại, anh không thể nào nói cho cô được, không có cách nào khác để giải thích toàn bộ mọi chuyện cho cô hiểu. Mà mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho dù có giải thích qua điện thoại cũng không thể được.


Anh nhất định phải gặp cô!


Nhìn cánh cổng sắt khắc hoa văn, anh đột nhiên làm một quyết định, hai tay bám vào song cửa muốn nhảy vào.


Đúng lúc này, Tề Bằng Trình từ trong biệt thự đi ra, lạnh lùng nói với anh: “Hoắc trì Viễn, cậu đi đi! Tề Mẫn Mẫn sẽ không gặp cậu đâu!”


“Tôi có lời muốn nói với Tề Mẫn Mẫn! Ông cho tôi vào đi!” Hoắc trì Viễn lo lắng nói.


“Tề gia tôi nhà tranh vách đất, không thích hợp để cho người tôn quý như cậu đi vào.Cậu đến từ đâu thì quay về chỗ ấy đi!” Tề Bằng Trình nói xong, liền quay trở lại biệt thự, nặng nề đóng cửa lại.


Nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, Hoắc trì Viễn vò đầu bứt tai.


Anh thật không dễ dàng gì mới có thể ra khỏi bệnh viện, vậy mà anh lại không thể bước qua cánh cổng này được.


Không thấy được Tề Mẫn Mẫn, anh phải làm sao mới có thể giải thích cho cô toàn bộ mọi chuyện đây?


Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua ban công, gấp đến độ muốn trèo tường, đáng tiếc anh không thể leo núi.


“Nha đầu, thời gian của anh có hạn, em nhất định phải gặp anh, giữa chúng ta có hiểu lầm, anh nhất định phải giải thích với em!”


Thời gian có hạn>?


Anh lại muốn đi đâu?


Tề Mẫn Mẫn lập tức ngồi dậy khỏi giường.


Đang nghe đến lúc Hoắc trì Viễn nói có hiểu lầm, cô do dự rồi.


Có nên tin anh không?


Ngay lúc cô nhảy xuống đất, chạy đến cửa sổ lúc trước, cửa phòng liền bị Tề Bằng Trình mở ra.


Tề Bằng TRình đi đến bên cạnh con gái, nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoắc trì Viễn ở ngoài cửa lớn, thấp giọng nói với cô: “Bảo bối, hiện giờ không phải lúc con mềm lòng. Hoắc trì Viễn ngoan độc quyết tâm để cho con xấu mặt trong hôn lễ chứng tỏ vị trí của con ở trong lòng cậu ta vẫn chưa đủ. Nếu con mềm lòng, lập tức tiếp nhận cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không biết được con quan trọng thế nào. Coi như đây là một chuyện thử thách trong tình yêu đi.”


“Thử thách? Ba cảm thấy anh ấy yêu con sao?” Tề Mẫn Mẫn không quá tự tin hỏi.


“Không biết.” Tề Bằng Trình dùng lực thở dài. Hôm nay Hoắc trì Viễn thay đổi thất thường khiến người ta cân nhắc không ra. Nếu anh tham món lợi Tề Mẫn Mẫn thì không nên để cô một mình trong hôn lễ, một mình đối mặt với sự chế nhạo của khách khứa. Mà nếu nói không thích, anh ta cũng không thể hơn nửa đêm lại lo lắng chạy tới giải thích.


“Tuy sống với Hoắc trì Viễn lâu như vậy nhưng con cũng không hiểu hết được con người của anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn mất mác dựa đầu vào vai của ba, phiền muộn nói.


“Nghe ba đi, mặc kệ cậu ta nói gì con cũng không được để ý đến, là lúc để cho cậu ta ý thức được cái gì cũng phải có gian nan khổ cực rồi.” Tề Bằng Trình âm thầm nhìn Hoắc trì Viễn ở bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK