“Không tắm rửa gì à.”Khi tay của Hoắc Trì Viễn chui vào dưới váy của Tề Mẫn Mẫn, cô lập tức đẩy ra, thẹn thùng trốn dưới đầu gối của anh.
Hoắc Trì Viễn bắt lấy tay cô, bất mãn nói: “Thả lửa lại không dập tắt đi.”
“Khi nào thì em thả chứ?” Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt nói.
“Vừa rồi.” Hoắc Trì Viễn vô liêm sỉ trả lời.
“Nào có?” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.
Hoắc Trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn lên, đi nhanh lên lầu.
“Anh là một coi sói vĩnh viễn ăn không biết no.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực bóp eo của anh, bất mãn kháng nnghij.
Hoắc Trì Viễn đặt cô vào trong bồn tắm lớn, kéo áo sơ mi, phúc hắc cười trả lời: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn anh, nâng mắt lên nhìn Hoắc Trì Viễn: “Da mặt thực là dày.”
“Không như thế thì làm sao yêu thương vợ được?” Hoắc Trì Viễn cũng không thẹn thùng chút nào, ngược lại đúng lý hợp tình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn ửng hồng.
“Không cần thẹn thùng. Chúng ta đều là vợ chồng già rồi.” Hoắc Trì Viễn vượt vào trong nước, cười ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng.
“Vợ chồng già không phải nên bình thường à?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói.
“Đó là vợ chồng già không yêu nhau.” Hoắc Trì Viễn hôn môi Tề Mẫn Mẫn, cười trả lời: “Vợ chồng già yêu nhau nên là như keo như sơn mới đúng…”
Nói xong, anh ôm lấy cô, công thành chiếm đất…
Có lẽ là mấy ngày nay quá mệt mỏi, hay do đêm qua vận động quá kịch liệt, Tề Mẫn Mẫn ngủ mê mệt giống heo nhỏ đáng yêu.
Hoắc Trì Viễn yêu thích không hề buông ta vuốt ve hai má hồng nhuận của cô, không muốn nhắm mắt.
Anh biết cô yêu anh bên trong còn tồn tại một phần mong muốn chuộc tội, cho nên chưa bao giờ đòi hỏi anh cái gì, gả cho anh lâu như vậy cũng không hề phản đối cái tên “Hoắc Y”.
Nếu không phải anh chủ động tỉnh ngộ, chắc vẫn dùng Y Nhiên để kích thích cô.
Y Nhiên chết đúng là do cô sai, nhưng tất cả đều chỉ là vô tình.
Cảm giác tội lỗi của cô không nên sâu như vậy.
Khi toàn tâm toàn ý yêu cô.
Làm cho cô hiểu rằng cô là người mà anh yêu nhất, là bảo bối anh toàn tâm bảo vệ.
“Hoắc Y” thuộc về quá khứ của anh, “GX’’ chính là sự hứa hẹn anh dành cho cô.
GX, đại diện cho tình yêu của anh đối với cô.
Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn.
Cái đầu nhỏ nhắn không quá thông minh của cô chắc có thể hiểu được dụng ý sâu xa đó chứ.
Hôm nay anh nhìn thấy sự không dám tin và bất ngờ trong mắt cô.
Trong một khắc, tim anh nhói đau, là vì niềm vui nhỏ bé của cô mà đau.