Hoắc Nhiên vừa vào đến cửa đã tháo cà vạt, thoải mái giữ lấy cánh tay Hoắc Trì Viễn: “Lão ca, anh lấy chai rượu đỏ quý giá nhất ra đây đi! Hai chúng ta thoải mái uống một chút!”
“Bị chọc giận sao?” Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua khuôn mặt tưởng chừng tự nhiên của em trai.
“Bình thường thì không đến tìm anh uống rượu được sao?” Hoắc Nhiên nhíu mày.
“Không hợp lý cho lắm!” Hoắc Trì Viễn bỏ tay Hoắc Nhiên ra, xoay người đi xuống hầm rượu.
Lúc anh cầm chai Laffey 1982 ra đã thấy Hoắc Nhiên và Tề Mẫn Mẫn đang đùa nghịch vui vẻ trong phòng trò chơi của Tề Mẫn Mẫn.
Anh để chai rượu lên bàn rồi đi vào.
“Anh, từ lúc nào trong nhà anh có căn phòng bảo bối như vậy chứ? Cũng chẳng thèm nói cho em biết! Chẳng giống anh em chút nào!” Hoắc Nhiên thua Tề Mẫn Mẫn, ngồi dưới đất thở phì phò kêu than với Hoắc Trì Viễn.
“Vừa chuẩn bị xong!” Hoắc Trì Viễn bắt chéo chân, dưa lưng trên ghế sô pha, lạnh lùng trả lời: “Không định nói cho em đâu!”
“Đúng là đồ thấy sắc quên em!” Hoắc Nhiên bất mãn kêu gào, phủi mông đứng dậy, đi đến chỗ bày trò chơi khác.
Tề Mẫn Mẫn ném cho Hoắc Nhiên một khẩu súng, cười khẽ: “Xạ thủ, cơ hội để anh thi thố đến rồi!”
Hoắc Nhiên cười nháy mắt một cái: “Xem đây, hôm đó là anh trai mèo mù vớ cá rán! Anh mới thật sự là tay thiện xạ đó!”
Hoắc Trì Viễn ngồi một bên lắc đầu cười cười.
“Bắn 10 phát, người thắng mời khách!” Tề Mẫn Mẫn cười đề nghị.
“Người thắng mời sao?” Hoắc Nhiên trừng to mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ anh lại bắt một học sinh nghèo như em mời anh sao?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi.
“Em nghèo sao?” Hoắc Nhiên nhìn Hoắc Trì Viễn đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt hoa đào trừng lớn như quả cầu thủy tinh, “Em chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay sẽ dụ được bao nhiêu tài phú đến nha!”
“Nhưng em lại là một cô học sinh nghèo rớt mồng tơi nha!” Tề Mẫn Mẫn cười đến sáng lạn.
“Có phải em đã bị định sẵn sẽ thua anh đúng không?” Hoắc Nhiên nhìn đại ca thân ái của mình.
“Anh không cần cố tình thua em đầu, xạ thủ!”Tề Mẫn Mẫn dùng sức vỗ vai Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên cười bỏ cái tay để trên bả vai, rất nghiêm túc bắn súng.
Hoắc Trì Viễn ngồi trên ghê sô pha, nhìn Hoắc Nhiên và Tề Mẫn Mẫn đang chơi đua xe vui vẻ, đau đầu ôm trán.
Tại sao mọi việc lại biến thành như vậy?
Rõ ràng là một đêm lãng mạn của anh và Tề Mẫn Mẫn, sao lại biến thành đêm của ba người như thế chứ?
“Chơi chẳng vui gì cả! Đều là anh thắng thôi!” Lại một lần nữa Tề Mẫn Mẫn thua Hoắc Nhiên nên bất mãn chu miệng.
“Nếu không chúng ta gọi nhóc Tương đến? Con bé là dốt những loại trò chơi này lắm, chắc chắn em có thể thắng nó!” Hoắc Nhiên bỏ mũ bảo hiểm xuống, cười đề nghị.