Không định để Tề Mẫn Mẫn suy nghĩ đến bác gái mà đau lòng Hoắc Trì Viễn nhìn vào chỗ ánh sáng đỏ trong vườn hoa, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, ánh sáng đỏ lập tức tắt ngúm.
Hoắc Trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn, đẩy cửa sổ sát dất, đi vào vườn hoa.
“Hoắc Trì Viễn, anh định làm gì?” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, khó hiểu hỏi.
“Đi bơi!” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng cười.
“Hơn nửa đêm rồi con bơi cái gì chứ?” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn, “Em muốn về phòng!”
“Tối nay đẹp như vậy, không thể lãng phí!” Hoắc Trì Viễn ném Tề Mẫn Mẫn vào bể bơi rồi cũng nhảy vào trong đó.
Tề Mẫn Mẫn ngoi lên khỏi mặt nước đã bị Hoắc Trì Viễn đè tại thành bể bơi, hôn ngấu nghiến.
“Quần áo của em…..ướt cả rồi…..” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
Cô chỉ mặc một bộ váy liền, vừa rơi xuống nước đã ướt đẫm, có thể nhìn xuyên thấu hết cả.
“Trừ anh thì không ai thấy được!” Hoắc Trì Viễn mị hoặc nói.
“Camera…..” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng trả ời.
“Đã tắt.” Hoắc Trì Viễn chỉ vào chỗ nào đó, “Không tin em xem đi!”
Tề Mẫn Mẫn nhìn theo ngón tay của Hoắc Trì Viễn, quả nhiên không thấy tia hồng ngoại đâu nữa.
Hoắc Trì Viễn tiến sát Tề Mẫn Mẫn, cúi đầu, cười mị hoặc. “Đêm nay ngay cả tắm khỏa thân cũng được!”
“Tắm khỏa thân cái đầu anh ý!” Tề Mẫn Mẫn đẩy người Hoắc Trì Viễn ra, xoay người lặn xuống, nhanh chóng bơi đi xa.
Tưởng phu nhân ném điện thoại xuống, tức giận nắm chặt quả đấm: “Hoắc Trì Viễn thay đổi rồi!”
Ứng Mẫn thở dài: “Không phải anh ấy thay đổi, là anh ấy đã kết hôn rồi.”
“Hiện tại cậu ta chỉ biết vay quanh Tề Mẫn Mẫn! Y Nhiên của bác ở trong lòng cậu ta đã không còn vị trí nữa rồi!” Tưởng phu nhân bi thống nói.
“Cũng đã như thế này rồi! Tình cảm cũng sẽ không còn như xưa nữa. Bác gái, cháu cũng không muốn thay đổi cái gì cả, để cho anh ấy yêu thương vợ mình thật tốt đi.” Hốc mắt Ứng Mẫn phiến hồng, giọng nói đau khổ tựa như chịu hết thảy mọi bi thương trên cõi đời này vậy.
“Đừng nói những lời nhụt chí như vậy!” Tưởng phu nhân sốt ruột, đầu lại bắt đầu ẩn ẩn cảm giác đau đớn, miệng vết thương đau giống như bị xé rách vậy.
“Bác gái, bác đừng lo cho cháu nữa!” Ứng Mẫn lo lắng ôm lấy Tưởng phu nhân, “Bác nên dưỡng bệnh cho thật tốt.”
“Kỳ quái… Vì sao đầu của bác…Lại đau như vậy…” Tưởng phu nhân khó chịu xoa xoa huyệt Thái Dương.
Ứng Mẫn cụp mắt, lạnh lùng nở nụ cười.
Cô ta đương nhiên là biết nguyên nhân rồi, chỉ có điều cô ta sẽ không nói. Bởi vì bệnh đau đầu của Tưởng phu nhân tăng thêm là do cô ta làm.
Bà già này không chịu nghe lời cô ta, đương nhiên là phải chịu chút trừng phạt nho nhỏ rồi.
“Bác chịu mọi đau khổ như bây giờ đều là do Tề Mẫn Mẫn!” Oán niệm trong lòng Tưởng phu nhân lại càng sâu.
Bà vốn định nghe lời Hoắc Trì Viễn tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn, nhưng càng nghĩ lại càng thấy không cam lòng.