“Tự anh có thể đi được.” Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn, săn sóc nói, “Em hôm nay cũng đã mệt rồi.”
“Anh cũng biết sao?” Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn trần đầy hạnh phúc.
Thân thể của anh vẫn còn yếu, cực kỳ dễ mệt mỏi.
Nếu không phải cố kỵ Ứng Mẫn, cô sẽ không cùng anh đi tụ hội.
“Em là tâm can, là bảo bối của anh. Nhất cử nhất động của em anh đều thấy rõ.” Hoắc trì Viễn sủng nịch nói.
“Trở về em giúp anh xả nước ấm, anh giúp em mát xa.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ đề nghị.
“Yêu cầu thật đúng là không cao. Được rồi!” Hoắc trì Viễn ho nhẹ một tiếng, học bộ dáng của Hoàng Đế cổ đại, uy vũ nói.
Tề Mẫn Mẫn bị anh đùa cho phì cười: “Hoàng đế cổ đại đều tam cung lục viện 72 hoàng phi. Anh đây là muốn nói cho em biết anh sẽ học cái này sao?”
Nghe thấy lời Tề Mẫn Mẫn nói, Hoắc trì Viễn lập tức sợ hãi lắc đầu: “Không! Tuyệt đối không phải!Anh một người cũng đã lực bất tòng tâm, nào còn hầu hạ được 72 phi tần nữa chứ?”
“Tiểu Viễn, Tề Mẫn Mẫn, không phải có gặp nhau sao? Như thế nào lại trở lại sớm thế?” Chu Cầm vừa thấy Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn vào nhà, lập tức quan tâm hỏi han.
“Nghĩ muốn trở về ăn đồ ăn mẹ nấu ạ.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói.
“Chu Cầm, nha đầu Tề Mẫn Mẫn kia miệng cũng ngọt quá.” Cố Hoài Cẩn đi ra từ phòng mẹ, vẻ mặt hâm mội nói với Chu Cầm.
“Chị có con dâu tốt, em có con rể tốt, huề nhàu.” Chu Cầm cười trả lời.
“Con rể tốt?” Hoắc trì Viễn tò mò nhìn cô mình.
“Lần này Tư Đồng về nhà chơi, mang theo con rể trở về.” Chu Cầm cười giải thích.
“Tư đồng từ thành phố T trở lại rồi?” Hoắc trì Viễn cười hỏi.
Anh vừa dứt lời, Tôn Tư Đồng liền đi ra từ phòng bà nội, nhiệt tình chào hỏi.
“Anh họ! Em đã về!”
Tề Mẫn Mẫn tò mò nhìn Tôn Tư Đồng.
Nghe nói cô là một bác sĩ nha khoa có tiếng ở thành phố T, bởi vì công việc bận rộn, vốn không rảnh để về nhà. Cho nên cô vẫn chưa từng gặp qua.
Tôn Tư Đồng vừa muốn ôm lấy Hoắc trì Viễn, đã bị một người đàn ông ôm lấy thắt lưng kéo trở về.
Lý Nham lễ phép vươn tay với Hoắc trì Viễn, nhẹ nhàng nắm một cái: “Anh họ? Em là chồng của Tư Đồng, Lý Nham.”
“Tiền trảm hậu tấu?” Hoắc trì Viễn hơi hất mày.
Trước cho tới giờ không có nghe nói em họ có bạn trai, kết quả khi trở về lại dẫn theo một người chồng.
“Cái gì tiền trảm hậu tấu, năm trước em có nói qua với mẹ rồi?” Tôn Tư Đồng bất mãn kháng nghị.
“Con nói cho mẹ biết là muốn dẫn đàn ông về nhà cho mẹ xem. Mẹ nào biết đâu rằng hai đứa đã đăng ký luôn rồi hả?” Cố Hoài Cẩn cười trách mắng: “Đăng ký xong mới nói cho mẹ biết, này không phải tiền trảm hậu tấu thì là gì?”
“Con cứ nghĩ… mẹ nghe hiểu ám chỉ của con.” Tôn Tư Đồng haha nở nụ cười.