“Bà biết tôi muốn gì sao?” Lục An Ninh đề phòng nhìn Dương Nguyệt Quyên. Ánh mắt người đàn bà này cực kỳ giảo hoạt, cô ta phải đề phòng một chút.
“Hoắc Trì Viễn!” Dương Nguyệt Quyên trực tiếp trả lời.
“Hoắc Trì Viễn? Anh ấy là người có thể để bà tùy ý sắp đặt sao? Bà là ai mà có thể thản nhiên nói đưa Hoắc Trì Viễn cho tôi chứ?” Lục An Ninh cười trào phúng.
Đúng là không biết xấu hổ, chưa thấy ai da mặt dày như vậy.
Tự cô ta còn không có cách nào để có được Hoắc Trì Viễn thì người đàn bà này thì có cách gì bức Hoắc Trì Viễn đến bên cạnh mình chứ?
“Dựa vào tôi là mẹ vợ cậu ta!” Dương Nguyệt Quyên ưỡn ngực, cao ngạo trả lời.
“Bà là mẹ của Tề Mẫn Mẫn sao?” Lục An Ninh khó tin nhìn Dương Nguyệt Quyên. Bà ta định gạt cô ta sao?
“Chính xác hơn là mẹ kế!” Dương Nguyệt Quyên cười cười, “Cô cứ đồng ý hợp tác với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp thực hiện giấc mộng!”
“Hợp tác như thế nào?” Lục An Ninh cảm thấy hứng thú.
Mẹ kế?
Rất thú vị!
Mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết quả nhiên ngoan độc.
“Cô chỉ cần không để tập đoàn Bằng Trình đạt chứng chỉ GMP, tôi sẽ cố gắng khiến cho tập đoàn Bằng Trình rơi vào tình trạng sắp phá sản. Đến lúc đó, Hoắc Trì Viễn nhất định sẽ đến gặp cô. Cô chỉ cần ép cậu ta ly hôn rồi cưới cô là được!” Dương Nguyệt Quyên lập tức nói độc kế của mình ra.
“Không có bà, Hoắc Trì Viễn cũng tới cầu tôi!” Lục An Ninh ngạo mạn ngắt lời.
Cô ta còn tưởng rằng Dương Nguyệt Quyên có đề xuất gì hay ho. Hóa ra chỉ yêu cầu cô ta không để tập đoàn Bằng Trình đạt chứng chỉ GMP. Việc này tự cô ta có thể làm được.
“Nhưng nếu như không có tôi khiến cho tập đoàn Bằng Trình sắp phá sản thì Hoắc Trì Viễn sẽ không dễ dàng chịu thua đâu. Đến lúc đó, cô không được cái gì cả!” Dương Nguyệt Quyên nhìn Lục An Ninh đầy ẩn ý.
Lục An Ninh trầm mặc.
Cô ta biết Dương Nguyệt Quyên phân tích chính xác như thế nào.
Hoắc Trì Viễn tuyệt đối không phải là một người chịu khuất nhục.
“Được, tôi đồng ý với bà!” Lục An Ninh ngẩng đầu, sảng khoái đáp ứng Dương Nguyệt Quyên.
Hoắc Trì Viễn ngồi trên chiếc Maybach suy tư nửa ngày, bấm dãy số của Tề Bằng Trình, rồi mới khởi động xe lái đi. “Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn làm sao vậy?”
Tề Bằng Trình nhận được điện thoại của Hoắc Trì Viễn, lập tức nghĩ con gái bảo bối vừa xảy ra chuyện. Nếu không phải vì Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn sẽ không tự nhiên gọi cho ông. “Tề Mẫn Mẫn không có việc gì.”
Hoắc Trì Viễn nhanh chóng giải thích, trấn an ba vợ.”
Con chỉ muốn hỏi ba một chút, muốn công ty xin được chứng nhận GMP thì phải làm thế nào?”
Lục An Bình uy hiếp làm cho anh vô cùng lo lắng. Nếu không xin được chứng nhận GMP, thuốc sẽ phải ngừng sản xuất. Như vậy, tập đoàn Bằng Trình đứng trước tình trạng vô cùng khó khăn sẽ có nguy cơ phá sản. Ba vợ giao tập đoàn Bằng Trình cho Tề Mẫn Mẫn, tất nhiên không thể giao một doanh nghiệp phá sản cho cô ấy được. Ba vợ là muốn cho Tề Mẫn Mẫn không phải lo cơm áo nửa đời sau. Đây là tình yêu mà ba dành cho con gái. Cho nên anh nhất định phải giúp ông ấy vượt qua khốn cảnh này. “Chứng nhận GMP? Vẫn đang xin, ở trên sở phái tới một cô Lục có phần cố chấp….”