Ánh mắt anh ta nhìn về phía góc phòng, đôi mắt hoa đào dưới mắt kính đong đầy tình yêu.
Hoắc Trì Viễn nhìn theo ánh mắt của Tô Hoán, chính là nhìn thấy Phùng Hân.
Anh lễ phép gật đầu với đối phương một cái.
Phùng Hân giơ ly rượu đỏ kính anh một ly.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy biểu tình của Hoắc Trì Viễn giống như nhìn thấy bạn tốt đã lâu không gặp, cô cũng nhìn theo ánh mắt anh.
Tưởng Y Nhiên?!
Phản ứng đầu tiên khiến cô có cảm giác lạ lẫm.
Tưởng Y Nhiên đã chết, vậy người phụ nữ kia là…
“Con gái của chú Tưởng.” Hoắc Trì Viễn cười cầm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, khẩn trương giải thích.
Tề Mẫn Mẫn nhìn sâu vào đôi mắt Hoắc Trì Viễn, cũng không có nhìn thấy nỗi u mê thống khổ trong mắt anh, nên liền nói: “Một mình cô ấy nhìn rất cô đơn, không bằng gọi tới ăn cùng đi?”
Hoắc Trì Viễn nhìn về phía Tô Hoán: “Có thể chứ?”
Tô Hoán nhún vai: “Tùy anh!”
Hoắc Trì Viễn cười nhìn Tô Hoán, liền đứng dậy đi về phía Phùng Hân.
“Hoắc tổng?” Phùng Hân khó hiểu nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Bà xã của tôi hy vọng cô có thể qua dùng cơm với chúng tôi.” Hoắc Trì Viễn hạ giọng nói, ” Tôi sẽ không tiết lộ cô cùng Tô Hoán có quan hệ.”
Phùng Hân nhìn thoáng qua Tô Hoán ở đằng xa, sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của anh ấy, cô liền sảng khoái đáp ứng: “Được!”
Hoắc Trì Viễn lễ phép dùng tay ra dấu mời, sau khi Phùng Hân đứng dậy, anh liền cùng cô sóng vai đi về phía mọi người.
Tề Mẫn Mẫn là lần đầu tiên gặp Phùng Hân, trừ bỏ chấn kinh ban đầu thì cũng không tìm ra biểu hiện gì khác lạ.
Trên thế giới này thậm chí còn có hai người có bộ dáng giống nhau đến như vậy.
Nhìn thấy Phùng Hân, cô cảm thấy cô ấy giống Tưởng Y Nhiên như đúc.
Thực sự quá giống!
Cô không có cách nào có thể coi Phùng Hân là một người độc lập khác, Phùng Hân cùng Tưởng Y Nhiên trong mắt cô hoàn toàn trùng khớp.
Trong lúc cô nhìn Hoắc Trì Viễn cùng Phùng Hân đi về phía mình, trong lòng bỗng nảy sinh ra cảm giác như đang nhìn thấy Tưởng Y Nhiên cùng Hoắc Trì Viễn sánh vai nhau đì về bên này….
Trong lòng lập tức dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp.
“Y… Y” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương liếm liếm môi.
“Có thể gọi tôi là Hân!” Phùng Hân vươn tay ra với Tề Mẫn Mẫn, thanh nhã cười nói.”Lần đầu gặp mặt, cô thật đáng yêu.”
“Chị Hân!” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng đứng dậy, cầm tay Phùng Hân.”Chị thật xinh đẹp!”
“Đây là em gái cùng cha khác mẹ của Y Nhiên.” Hoắc Trì Viễn chính thức giới thiệu Phùng Hân cho mọi người.”Bởi vì bác gái vẫn luôn muốn gặp Tiểu Phùng, cho nên bọn anh có liên lạc qua vài lần.”