Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 697


“Mẹ, mẹ vẫn là người thấu tình đạt lý nhất. Mẹ cũng không hi vọng trong nhà mình lại nhiều thêm một người không muốn kết hôn đi?” Hoắc Nhiên ôm bả vai me mình, làm nũng hỏi.


“Được. Mẹ sẽ không găn cản hôn lễ diễn ra, nhưng con cũng đừng khuyên mẹ thích Tề Mẫn Mẫn.” Chu Cầm nói xong, liền xoay người đi chào hỏi khách khứa.


“Gọi điện cho anh con, hỏi một chút khi nào thì nó đến.” Hoắc Hoài Lễ tràn ngập uy nghiêm ra lệnh.


“Con đi gọi điện thoại.” Hoắc Nhiên làm động tác OK, không chút nào dám chậm trễ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện.


Điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền được kết nối.


“Hoắc Nhiên, anh đã đến cửa giáo đường.” Giọng nói lo lắng của Hoắc trì Viễn truyền đến.


“Trịnh Húc, anh tôi đã đến đây, dừng âm nhạc! Báo cho cô dâu chuẩn bị thật tốt! Hôn lễ lập tức bắt đầu!” Hoắc Nhiên điện thoại cũng chưa cúp, liền lập tức nói với Trịnh Húc.


Vẫn trốn ở một nơi bí mật, Tề Lạc nghe nói Hoắc trì Viễn đã đến đây, liền tức giận đến giậm chân. Cô ta cùng mẹ mình thiên tính vạn tính, cũng không tính đến Hoắc trì Viễn vô tình. Anh vậy mà có thể không bị Tưởng phu nhân cản trở, thật sự là vứt bỏ tình yêu đối với Tưởng Y Nhiên, không chần chừ liền chạy tới đây kết hôn.


Tề Mẫn Mẫn ngồi trong phòng nghỉ của cô dâu vẫn cực kỳ an tĩnh, cô cũng không nói gì, cũng không hỏi hành tung của Hoắc trì Viễn. Nhưng cô càng an tĩnh, Vương Giai Tuệ và Lynda lại càng lo lắng.


“Tề Mẫn Mẫn, Hoắc tổng cực kỳ yêu cô. Cô phải tin tưởng anh ấy.” Lynda thật sự nói.


“Không liên quan mà.” Tề Mẫn Mẫn cho Lynda một nụ cười nhợt nhạt.


Tề Mẫn Mẫn nói khiến Lynda cực kỳ lo lắng. câu trả lời của cô không phải là “Tôi tin”, nhưng là “Không liên quan.” Cái này chứng tỏ cô ấy đang cực kỳ lo lắng, nhưng lại không hề muốn cho người khác biết.


Tới cùng là Hoắc tổng làm sao vậy?


Chuyện gì quan trọng hơn cả chuyện kết hôn chứ?


Ngay lúc Lynda lo lắng muốn ra ngoài hỏi TRịnh Húc xem thế nào, liền nhìn thấy Hoắc Nhiên chạy qua, vừa chạy vừa phân phó nhân viên công tác khẩn trương phát bài hát khúc quân hành kết hôn.


Hoắc trì Viễn đến đây?


Lynda nhanh chóng chạy đi, cô còn chưa chạy được vài bước, đã nhìn thấy Hoắc trì Viễn vừa cởi nút thắt vừa chạy vào.


Rốt cuộc Lynda cũng nhẹ nhàng thở ra: “Hoắc tổng, cuối cùng anh cũng đến! Hôm nay anh kết hôn, trời sập xuống cũng không được để ý đến!”


“Tình huống khẩn cấp!” Hoắc trì Viễn nói xong, bỏ chạy vào trong phòng nghỉ của cô dâu.


“Nha đầu, anh…” Hoắc trì Viễn khẩn trương nhìn Tề Mẫn Mẫn, sợ cô nổi giận, anh không nghĩ tới đối mặt với mình lại là một khuôn mặt tươi cười.


“Lại đây.” Tề Mẫn Mẫn giơ tay lên, chỉnh lại nơ cho anh: “Sao chạy nhanh như thế? Nhìn anh thở gấp kìa.”


“Nha đầu, đột nhiên anh có việc.” Hoắc trì Viễn tràn ngập xin lỗi nói.


“Anh không cần giải thích.” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn, cười nói. Hoắc trì Viễn chưa tới, sự tin tưởng của cô đối với anh đã từng dao động. cô cho rằng anh không đặt Tưởng Y Nhiên xuống được, hối hận vì đã đồng ý lấy cô. Cô vốn không có tư cách đạt được hạnh phúc. Cho nên hôm nay anh xuất hiện, đó là phúc khí của cô, nếu như anh không đến, cố ý dùng hôn lễ này khiến cô không chịu nổi, đó là báo ứng của cô. Tưởng gia đã bị hủy, cô vẫn còn sống vui vẻ, Hoắc trì Viễn muốn trả thù, cô không có bất kỳ một câu oán hận nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK