Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1240


Dường như trong biệt thự của mẹ chỗ nào cũng là bảo bối từ xa xưa, cô rất lo lắng khi đi vào. Nhỡ đâu không cẩn thận, chỉ sợ làm trâu làm ngựa cả đời cũng không trả nổi.


“Mẹ cậu nhất định sẽ đồng ý.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười hai tiếng.


“Như thế nào lại thích mình ở cạnh?” Vương Giai Tuệ cảm động nhìn Tề Mẫn Mẫn.


Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu: “Đương nhiên.”


“Mình tranh thủ để cho mẹ đồng ý.” Vương Giai Tuệ nở nụ cười.


Ninh Hạo hâm mộ nhìn Vương Giai Tuệ.


Hiện giờ trong lòng Tề Mẫn Mẫn, Vương Giai Tuệ đã quan trọng như anh rồi sao?


Ninh Hạo nhấp một phen môi đẹp, trong lòng tràn ngập cảm giác vô lực.


“Nhanh ăn cơm. Cơm nước xong, chúng ta về rưng cây nhỏ phía sau trường chơi.” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn đề nghị.


“Cậu nói gì thì là thế, nữ vương!” Vương Giai TUệ rộng rãi cười rộ lên.


Cô nhất định phải quên Ninh Hạo đi.


Muốn quên đi một người, nhất định phải để cho bản thân vui vẻ.


Cơm nước xong, liền tung hô chạy tới sau trường, ở trong rừng cây chơi trò chơi.


“Tề Mẫn Mẫn, cậu làm càn!” Vương Giai Tuệ nhìn Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ mở to mắt, lập tức bất mãn kháng nghị.


Tề Mẫn Mẫn thè lưỡi: “Không xong, bị cậu phát hiện rồi!”


“Muốn tìm thứ gì đó để cho mắt cậu mông muội ra.” Vương Giai Tuệ đi lên trước, cười nói.


Ninh Hạo lấy ra mấy thứ được xấp trong khăn tay: “Mới, mình còn chưa dùng qua, đảm bảo không có mồ hôi.”


“Lớp trưởng, cậu cũng quá thành thật rồi, sạch sẽ là được, mồ hôi…” Vương Giai Tuệ cười trêu nInh Hạo.


Ninh Hạo đỏ mặt.


Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy khăn tay, lập tức lui ra phía sau một bước, nghịch ngợm cười nói: “Cái kia, mình đã quá lão ưng, mình muốn thay đổi người làm!”


Ánh mắt che đậy cái gì cũng không thấy, chắc chắn là thua cực kỳ thảm.


Cô cũng không muốn là người thua.


“Cậu vừa mới làm càn! Phải làm lão ưng.” Vương Giai Tuệ cười kiên trì.


“Mình làm đi.” Gặp hai người không muốn làm lão ưng, Ninh Hạo liền đi lên phía trước, tao nhã cười nói.,


Vương Giai Tuệ không khách khí đưa khăn tay lên mặt Ninh Hạo: “Mình đếm đến ba mới được động đậy.”


Ninh Hạo lạnh nhạt gật đầu một cái.


Vương Giai Tuệ cũng thấy Tề Mẫn Mẫn đang trốn, mới bắt đầu tính ra.


Đếm tới ba, cô lập tức chạy đến nơi xa hơn cả Tề Mẫn Mẫn.


Cô sợ bị Ninh Hạo bắt được, sợ tiếp xúc tứ chi với anh, bởi vì cô sẽ không đi được, sợ trái tim rất không dễ dàng gì mới có thể ngoan độc đặt xuống lại thay đổi chủ ý.


Tề Mẫn Mẫn trốn phía sau cây, cười hô ninh Hạo: “Lớp trưởng, mình ở đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK