“Hai người lại khen tớ, tớ không ngồi yên nổi.” Ninh Hạo cười nói.
Dì Lưu bưng bát canh từ phòng bếp đi ra, nói với 3 người:”Ăn cơm đi! Xong rồi học tiếp.”
“Canh sườn thơm quá.” Vương Giai Tuệ lập tức ca ngợi nói.
Dì Lưu bị làm cho cười không ngừng:”Nếu cảm thấy bà nấu ngon, các cháu ngày nào cũng đến đi. Trước kia một năm cậu chủ cũng chỉ về có vài ngày, tay nghề của bà phải chờ đến khi Tề Mẫn Mẫn được gả vào đây mới có đất dựng võ.”
“Vâng! Chỉ cần bà không chê cháu phiền thôi ạ.” Vương Giai Tuệ ôm cánh tay dì Lưu cười nói.
Có lẽ do sinh ra đã mồ côi cha, cô chưa từng có cơ hội ở bên trưởng bói. Dì Lưu khiến cho cô kìm lòng không nổi muốn gọi một tiếng bà nội.
“Làm sao bà lại chê các cháu phiền chứ? Các cháu mỗi ngày đến đây bà rất vui!” Dì Lưu yêu chiều vỗ bàn tay Vương Giai Tuệ.
“Cháu có thể gọi bà là bà nội không?” Vương Giai Tuệ cảm động nói.
“Được chứ!” Dì Lưu cảm động đến hốc mắt ươn ướt.
Bà cũng rất thích đứa nhỏ Giai Tuệ này.
Cô vừa gọi bà là bà nội, làm cho bà có cảm giác được tôn trọng.
Dù Tề Mẫn Mẫn có gọi bà là bà nội quản gia, tuy thân thiết, nhưng dường như vẫn có khoảng cách, mà đứa nhỏ Giai Tuệ này lại gọi thẳng bà là bà nội, làm cho bà vô cùng đắc ý.
“Bà nội quản gia, bà có Giai Tuệ rồi sẽ khong thương cháu nữa.” Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay còn lại của dì Lưu, bất mãn kháng nghị.
“Làm sao có thể? Đều thương, đều thương!” Dì Lưu bị khiến cho đặc biệt vui vẻ, cười toe toét.
Ba người ăn cơm xong, lại ngồi học thêm một lúc lâu nữa.
Tề Mẫn Mẫn nhờ tài xế chuẩn bị đón người.
“Tề Mẫn Mẫn, bọn tớ đi đây. Vết thương trên trán cậu có đau thì gọi điện cho tớ.” Ninh Hạo mở miệng trước, vô cùng nghiêm túc nói với Tề Mẫn Mẫn.
“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn cười gật gật đầu,”Tớ đỡ đau rồi. Lô hội lành lạnh, có tác dụng giảm đau.”
Nghe cô nói vậy, Ninh Hạo mới yên tâm đi về cùng với Giai Tuệ
Tề Mẫn Mẫn tắm rửa xong, nằm lên giường, mở điện thoại, gọi video call cho Hoắc Trì Viễn.
Chờ lâu vậy mà chẳng có tín hiệu gì.
“Bận rộn như thế sao?” Tề Mẫn Mẫn không vui cắn môi.
Gửi cho Hoắc Trì Viễn một cái tin nhắn, rồi cô để điện thoại sang bên cạnh ngủ.
Nửa đêm, Tề Mẫn Mẫn đang ngủ say lại cảm thấy như có ai đè lên người.
Cô sợ hãi, hét một tiếng.
“Là anh! Nhóc con, anh về rồi!” Hoắc Trì Viễn mở đèn lên, ghé xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn lập tức tỉnh táo lại.
Anh vẫn vì cô bị thương mà bay về!
Cô bất mãn trừng to mắt: “Sao anh không nghe lời? Em đã nói với anh là vết thương của em không nghiệm trọng mà. Anh không thể nghiêm túc đi công tác sao? Sao lại vội vàng bay về như vậy!”