Anh và cô, ngoài vài lẫn ngẫu nhiên gặp nhau, một lần cưỡng hôn, chưa từng có bất kỳ hứa hẹn gì.
Anh lại nói là vì cô mà đến.
Anh lại muốn đảo loạn tâm tư của cô sau đó giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra rồi biến mất trong cuộc sống của cô sao?
“Vừa rồi thái độ của anh làm tổn thương em. Anh xin lỗi.” Tần Viễn Chu vỗ về mái tóc đen của Hoắc Tương nói xin lỗi.
“Chúng ta không quen nhau!” Hoắc Tương sụt sịt, chua xót nói.
“Anh cứ tưởng anh đã đến muộn. Anh tưởng em là bạn gái của Trần Lương. Chu Du của anh, anh cũng sợ rằng không có tư cách theo đuổi em.” Tần Viễn Chu thống khổ nói, “Anh và Trần Lương cùng lớn lên. Ngoài phụ nữ ra, cái gì cũng có thể chia sẻ.”
“Liên quan gì đến tôi? Trả chìa khóa cho tôi!” Hoắc Tương lau nước mắt, buồn bã nói.
Tần Viễn Chu mạnh mẽ ôm Hoắc Tương đi ra, nắm hai vai cô nghiêm túc nói:”Giận anh đến vậy sao?”
“Sao tôi phải giận anh? Chúng ta quen nhau sao?” Hoắc Tương cố gắng kìm chế nước mắt, ngạo mạn hỏi.
Tần Viễn Chu lấy khăn tay, vừa nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, vừa giải thích:”Tuy chúng ta chỉ gặp nhau vài lần, nhưng trong lòng anh luôn có em.”
“Không tin!” Hoắc Tương buồn bã nói. Nếu anh yêu cô, vì sao không thể vì bọn họ mà tranh thủ một chút? Trước mặt anh trêu chọc cô xong, sau lưng liền cười người khác. Anh không biết cô khổ sở thế nào sao?
“Trước khi chúng ta gặp nhau, ba anh và ba Trần Lam tự tiện lập hôn ước. Chúng ta đều đấu tranh nhưng bọn họ lại lấy cái chết ra để ép buộc. Anh bị ba anh ép vào giáo đường. Nếu anh không nghe lời ông sẽ nổ súng tự sát. Trước mặt ba và nhiều đồng nghiệp, anh chỉ có thể khuất phục.” Tần Viễn Chu thở dài.
Hoắc Tương không ngờ đằng sau hôn lễ của Tần Viễn Chu là một vở kịch kịch tính như vậy.
Cô có thể cho rằng chính mình là người anh yêu không?
“Anh và Tần Lam kết hôn chỉ vì một tờ giấy chứng nhận, chúng ta đều có tình yêu của mình, tìm mọi cách để ly hôn. Sáng nay, anh rất cuộc cũng đã hoàn tất thủ tục ly hôn, mới dám mang một thân tự do này đến theo đuổi em. Chu Du của anh, em có đồng ý làm người yêu anh không?” Tần Viễn Chu nắm tay Hoắc Tương, đặt lên ngực mình, nghiêm túc hỏi.
“Vì sao tôi phải nhận? Anh nghĩ anh là ai?” Hoắc Tương rơi nước mắt chất vấn, “Nếu như anh phải cưới vợ thì còn trêu chọc tôi làm gì, anh nghĩ tôi là cái gì? Tôi không phải là hàng mất giá! Tôi không có nghĩa vụ thủ thân như ngọc cho anh!”
Tần Viễn Chu hiểu được những lời Hoắc Tương nói đều là do quá tức giận, một lần nữa ôm cô vào lòng:”Anh xin lỗi, anh không có cách nào khống chế được mình. Nhưng anh không thể làm chuyện gì quá phận với em. Lần gặp nhau ở quán bar đó, anh hận không thể ôm chặt em vào lòng.”
Cô không biết anh áp lực như thế nào, rốt cuộc cũng không thể khống chế được. Mạnh mẽ hôn cô. Nhưng hôn rồi anh lại bị cảm giác tự trác thật sâu đánh bại. Anh vốn không có tư cách hôn cô, bởi vì anh đã có hôn ước. Vì thế anh mới chạy trốn.
“Anh có biết anh đã làm người ta tổn thương thế nào không?” Hoắc Tương mặt đẫm lệ lên án.
“Biết. Đều là lỗi của anh. Không dám đến bên em là anh sai, không kìm được cưỡng hôn em là anh sai, hôn em rồi lại cưới người khác là anh sai, hiểu lầm em không dám nói ra là anh sai……” Tần Viễn Chu vừa hôn lên nước mắt của Hoắc Tương, vừa xin lỗi.